Khóe miệng của Trần Lễ Thạch nhếch lên, loại cảm giác được người khác ngưỡng mộ này, thực sự là quá thoải mái!
Tâm trạng hiện giờ của cậu ta rất vui vẻ, cậu ta bưng lên một chén trà vừa được một ông chủ lớn tặng, bộ dáng khoan thai thổi thổi, mở miệng nhấp một miếng nước trà.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nuốt xuống, thì giọng nói mà cậu ta rất căm tức lại lần nữa vang lên.
“40 triệu!”
“Phốc — —!”
“Khụ khụ….”
Trần Lễ Thạch tại chỗ phun hết toàn bộ nước trà ra ngoài, bị sặc đến chảy nước mắt.
“Trần thiếu, ngài không có sao chứ?”
Tiểu minh tinh ở bên cạnh cậu ta vội vàng dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng, nhưng lại bị cậu ta đẩy ra.
“Cút!”
Trần Lễ Thạch đẩy cô gái ra, cậu ta không nói hai lời, trực tiếp quay đầu nhìn về phía sau lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt.
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, thái độ của hắn thờ ơ tôn lên thần thái quý tộc, làm cho Trần Lễ Thạch tức giận muốn thổ huyết!
Cậu ta chết cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt như Kiếm, hận không thể đem Lăng Việt ăn tươi nuốt sống!
Nhưng Lăng Việt lại là không sợ chút nào, vẫn như cũ thong dong bình tĩnh, nhìn thấy cái thái độ này của Lăng Việt khiến cho ở ngực của Trần Lễ Thạch vốn đang kìm nén cơn nóng giận phản phất đè ép Trần Lễ Thạch thở không nổi!
“Tiểu tử, chưa đến lúc cuối, đừng cười đến vui vẻ như vậy! 50 triệu!”
Vu Cát vội vàng hô:
“50 triệu, Trần thiếu ra giá 50 triệu, còn có giá cao hơn nữa hay không?”
Trần Lễ Thạch cười lạnh.
Bỏ ra 50 triệu để mua bộ quần áo tơ lụa này, đã là vượt xa giá trị của nó, trừ Trần gia có tài lực hùng hậu ra, thì còn có ai dám bỏ ra số tiền cao hơn để mua bộ quần áo tơ lụa này chứ?
Nhưng cậu ta còn chưa kịp cao hứng hai giây, sau lưng lần nữa truyền tới giọng nói của Lăng Việt.
“80 triệu!”
“Tê ~!”
Ở trong không khí khắp nơi đều là những âm thanh hít lạnh, cho dù là Trần Lễ Thạch cũng không nhịn được chấn động trong lòng!
Tiểu tử này, là muốn điên rồi sao?
Bỏ ra 80 triệu mua một kiện tơ lụa, cần phải xem nó có chút giá trị đáng đến mức bỏ ra một số tiền lớn như vậy không?
Cố gái tiểu minh tinh nuốt nước miếng một cái, hỏi nhẹ:
“Trần thiếu, nếu không thì… Chúng ta bỏ qua đi?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Thay Thế Của Phó Tổng |||||
“Đánh rắm!”
Lúc này Trần Lễ Thạch quát lớn một tiếng, ánh mắt kia băng lãnh đến đáng sợ!
“Trần gia của tôi sao lại sợ hắn? Tôi ra 100 triệu!”.