Lăng Việt nhấp một ngụm nước trà súc miệng, nhận lấy bảng danh sách rồi nhìn lướt qua.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào một cái tên, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Trong bầu không khí có chút tĩnh lặng làm cho Tú Nhi cảm giác trong ngực có chút khó chịu.
“Thiếu chủ… Ngài…?”
Lăng Việt đem bảng danh sách để xuống bàn, lạnh nhạt hỏi:
“Bác hai của tôi, bây giờ đang ở nơi nào?”
“Hồi bẩm Thiếu chủ, ba năm trước đây bác hai của ngài bị điều đến Yến Kinh làm việc, hiện tại cả gia đình của ông ấy đều định cư tại Yến Kinh!”
Lăng Việt nheo mắt lại, quang mang trong mắt chớp động.
“Tôi thật sự hiếu kỳ, năm năm trước đây, làm sao Hoa gia lại có thể biết sự tình trong nhà chúng ta.
Nếu như chỉ dựa vào Trần Bá Thiên, khẳng định là không có khả năng biết được.
Dù sao Trần Bá Thiên cũng không biết thân phận của mẹ tôi.
Cho dù là biết, ông ta cũng không biết chuyện Thiếu gia Hoa gia theo đuổi mẹ của tôi!”
Tú Nhi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp của mình:
“Thiếu chủ! Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi bác hai của ngài? Thế nhưng dù sao ông ta cũng là huynh đệ của cha ngài, làm sao có thể làm chuyện như thế được?”
Lăng Việt cười lạnh.
“Quyền lợi có thể làm con người mờ mắt.
Đừng nói là huynh đệ, dù có là máu mủ của mình, cũng không đáng giá nhắc tới! Bây giờ bác hai và chú ba, ai là không có cuộc sống xa xỉ? Còn ông nội của tôi thì sao? Là phải ở trong thôn dùng tiền trợ cấp của dân nghèo mà sống qua ngày, cô không thấy nực cười sao?”
Tú Nhi thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thương hại đối với Lăng Việt.
Cô không có được tình thương gia đình, nhưng đem so sánh với loại tình cảm gia đình này của Lăng Việt, so với không có như cô thì thật là đáng buồn.
“Thiếu chủ, ngài có muốn phái người đem ông ta bắt tới? Tỉ mỉ thẩm vấn một phen?”
“Không cần vội.Hai ngày nữa, là ngày đại thọ 70 tuổi của ông nội! Cô lấy danh nghĩa của tôi, gửi hai tấm thiệp mời bọn họ đến.”
“Vâng! Thiếu chủ!”
“Sau khi ăn xong, cô bảo Minh Thừa đi theo tôi một chuyến tới ngân hàng Giang Châu, đem những vật phẩm hôm qua trong buổi đấu giá về.”
“Thiếu chủ, Minh gia sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là đi chỉ dạy cho Trương Văn Hách, nói sau này làm việc không để Thiếu chủ mất mặt.”
Lăng Việt khẽ cười một tiếng
“Cái tên này thông minh ra không ít.
Nếu như thế, cô hãy cùng ta đi một chuyến đi!”
“Vâng, thưa Thiếu chủ.”
Lăng Việt ăn hết điểm tâm, đổi một bộ quần áo khác đi xuống lầu.
Tú Nhi vẫn còn ở trên lầu thu xếp một ít đồ gì đó.
Không khéo, Lăng Việt mới vừa tới đến lầu một, vừa vặn gặp phải chú ba đang đi tới.
Ông ta dường như đi cùng với ông chủ của mấy cửa hàng đến khách sạn ăn cơm.
Nhìn thấy Lăng Việt, có chút giật mình.
“Lăng Việt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lăng Việt sắc mặt lạnh nhạt nói:
“Thì tôi vốn ở chỗ này mà.”.