Thần Y Phục Thù!


Lăng Việt không hề phản ứng với ông ta mà nói tiếp:
“Ba năm trước, có phải ông đã dụ Hoa gia tới Giang thành, hại chết cha mẹ của tôi còn khiến cho tôi bị gãy chân đúng không?”
Lời vừa nói ra khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.

Từ xưa đến nay, vì vinh hoa phú quý mà có rất nhiều người lòng lang dạ sói!
Thế nhưng người như Lăng Đại lại rất hiếm.Vì vinh hoa phú quý mà lại hại chết cả nhà em trai ruột thịt, đây thật đúng là súc sinh mà!
Không, làm như vậy ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Sau khi nghe Lăng Việt nói, nhất thời sắc mặt của Lăng Đại tái nhợt nhưng sau đó, ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.

Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Lăng Việt.

“Lời này của mày là sao? Sao tao nghe không hiểu?”
“Ông đúng là mạnh miệng thật!”
Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng.


“Hiện tại, ai chẳng biết ông đi theo Hoa gia ở Yến Kinh, ông định giải thích chuyện này thế nào?”
“Tao…Tao với Hoa gia thì có chuyện gì được? Chuyện giữa tao với Hoa gia cũng chỉ là trùng hợp thôi! Tao muốn mời cơm! Chuyện này cũng đâu có nghĩa là tao dụ Hoa gia tới Giang Châu!”
Lăng Việt cười lạnh lùng.

“Ông nói tiếp đi!”
Hắn duỗi tay ra, Tú Nhi đã mang một chồng tài liệu tới.

Lăng Việt ném thẳng vào mặt ông ta.

“Đây là tất cả tin tức giữa ông và Hoa gia, thậm chí còn có một số lời nói của ông.

Ông có muốn tôi đọc cho mọi người nghe không?”
Lăng Đại cười.

“Thật nực cười, mày tùy tiện lấy mấy tờ giấy ra để lừa tao mà còn muốn tao thừa nhận ư? Đúng là nực cười!”
“Không sao cả, ông có thể nhìn qua trước.”

“Xem thì xem, tao còn sợ mày sao?”
Trong khi nói chuyện, ông ta cầm lấy tập tài liệu.

Sau khi nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn qua thôi cũng khiến cho ông ta run rẩy.

Sự run rẩy đó không tránh được ánh mắt của người khác!
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Ông nội Lăng tức tới mức ho khan.

“Khụ khụ…Mày! Mày là cái đồ súc sinh! Sao tao lại có đứa con như mày chứ?”
Lăng Đại càng ngày càng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Mày…Sao mày lại có tư liệu này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Mày cho người theo dõi tao?”
Vẻ mặt của Lăng Việt lạnh lùng.

“Cho dù tôi có theo dõi hay là điều tra ông thì cũng không quan trọng.

Quan trọng là ông làm!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận