Thần Y Phục Thù!


Điều quan trọng nhất chính là hiện tại Hoa gia không ở Giang Châu!
Giờ phút này, không một ai có thể cứu ông ta!
Sự tuyệt vọng đến đỉnh điểm khiến cho Lăng Đại ngồi thẫn thờ trên mặt đất!
Còn bác gái ngồi một bên đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Ngay cả thím ba không liên quan, giờ phút này cũng vô cùng kinh ngạc!
Đây chính là người thiếu niên bị mất hai chân, cha mẹ bị giết hay sao?
Người kia chính là bác cả!
Là tâm phúc của Hoa gia!
Là người có chỗ đứng ở Yến Kinh, chứ không chỉ là một nhà giàu mới nổi ở Giang Châu!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi gợn sóng.


Rốt cuộc Lăng Việt đã giở thủ đoạn gì? Sao lại có thể bức ép cả nhà bác cả tới mức đường này?
Ba năm! Mới chỉ ba năm trôi qua thôi mà!
Rốt cuộc vì sao một tên phế vật lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế?
Rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì?
Trong đại sảnh, sau một hồi yên lặng, Lăng Việt thản nhiên nói: “Ông còn có gì muốn nói không?”
Lăng Đại run lên, miệng cũng giật giật.

“Tôi… Tôi….”
Nói đến đó, ông ta đột nhiên nhào về phía ông nội Lăng.

“Ba, ba mau cứu con, mau cứu con! Con không muốn chết! Không muốn chết!”

Ông nội Lăng giơ một chân đạp ông ta ngã xuống đất!
“Thứ khốn nạn này! Thế thằng hai nó đáng chết à? Thằng hai hành y tế thế, là người lương thiện tiếng thơm xa gần của Giang Thành! Nếu mày không chết thì tao cũng không có mặt mũi nào đi gặp ông trời!”
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bác gái vội vàng tiến lên, bắt lấy ống quần của Lăng Việt, lên tiếng cầu khẩn: “Lăng Việt, con đừng giận bác cả, ông ấy chỉ nhất thời hồ đồ! Con có nhớ không? Khi còn bé ông ấy thường xuyên ôm con mà!”
Lăng Việt cười lạnh.

“Đúng vậy, ôm tôi mấy lần rồi hại chết cha mẹ tôi để đổi lấy vinh hoa phú quý, vụ làm ăn này thật sự có lời!”
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người chạy vào.

“Thiếu chủ! Bên ngoài có người tên là Tô Hoành! Nói là đại đệ tử của Tô Yên Nam Giang Nam muốn tới tìm ngài, báo thù cho sư đệ của hắn!”
Nghe xong lời ấy, Lăng Đại lập tức cười ha hả.

“Ha ha ha… Tô Hoành! Thì ra là Tô Hoành! Anh ta là huynh đệ kết bái của tao! Lăng Việt, lần này mày nhất định phải chết! Mày còn muốn giết tao? Mày lo cho bản thân trước đi, ha ha ha….”
Nói xong, ông ta đứng lên chạy ra ngoài cửa, vẻ mặt suy sụp của bác gái cũng biến mất, lập tức đắc ý nói: “Lăng Việt, lần này mày nhất định phải chết! Tô Hoành là huynh đệ kết bái của chồng tao! Anh ta còn là đệ tử của Tô Yên Nam! Công phu thâm sâu khó dò! Mày vừa muốn giết chồng tao, thật không ngờ trong nháy mắt kẻ phải chết lại là mày! Ha ha ha….”
Mục Y Nhân và ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận