Trong mắt hắn không có chút rung động nào, cũng không trở nên e sợ vì đối phương là Võ Thánh.
Nhưng sự bình tĩnh này lại càng đáng sợ.
Cục trưởng Tào nuốt nước miếng ‘Ừng ực’ một cái, cảm thấy thật hoảng sợ sửng sốt trước Lăng Việt.
Lúc này, Tô Hoành giữa không trung đã thành thần tượng đáng sùng bái cuồng nhiệt trong mắt mọi người.
Một người có thể tự mình phi hành, đứng ngạo nghễ hơn cao mười mét, sự thần kỳ này đã vượt qua phạm trù của nhân loại!
Tô Hoành đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt ngông cuồng.
“Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu như ta ra tay trước thì sợ người ta sẽ nói lấy lớn hiếp nhỏ.
Ngươi xuất chiêu trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu!”
Lời ấy rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại có năng lực để kiêu ngạo như vậy!
Hai chữ ‘Võ Thánh’ đủ để chứng minh hết thảy!
Lăng Đại cười lên ha hả.
“Lăng Việt, trước mặt anh Tô, mày chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Bây giờ anh Tô nhường mày ba chiêu, mày còn ba chiêu để sống sót! Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội hít thở bầu không khí trên thế giới này!”
Bác gái cũng mặt đầy oán hận mà nói: “Đáng đời, ai bảo mày đánh tao? Lần này nhà tụi mày không phải chết sạch luôn sao?”
Lăng Việt không phản ứng hai tên ngu xuẩn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Hoành trên không trung.
“Ngươi thật sự xác định để ta xuất chiêu trước?”
Tô Hoành hất cằm lên, liếc qua Lăng Việt, sắc mặt ngạo nghễ đến cùng cực!
“Tô Hoành này một chữ đáng ngàn vàng! Đã nói để ngươi ra chiêu thì để ngươi xuất chiêu trước, không cần dông dài!”
Lăng Việt thở dài thường thượt: “Xem ra không chơi được!”
Vừa dứt lời, hắn khẽ nâng tay phải lên!
Một động tác rất nhẹ, bình thường cùng cực, như không có bất kỳ đặc thù gì!
Nhìn thấy động tác này, sắc mặt mọi ngườ, cũng không khỏi có chút quái dị.
Gì thế này?
Người ta đã bay lên trời rồi mà hắn chỉ giơ một tay lên, là muốn cúi chào sao?
Lăng Đại không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo.
Liếc một cái đã nhìn ra thủ đoạn của Lăng Việt và Tô Hoành bên nào cao bên nào thấp!
Quả nhiên, Lăng Việt vẫn là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, dù hắn thật sự trở thành Thiếu tướng Long Tổ gì đó, vậy thì tính sao? Đối mặt với Tô Hoành, hắn vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi!
Nhưng khi suy nghĩ này vừa sinh ra thì Lăng Việt bỗng nhiên hạ tay xuống!
Trong chốc lát, gió giục mây vần, tầng mây che đậy ánh mặt trời!
Trong bóng tối, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một ánh kiếm xanh thẳm, phóng lên mấy vạn mét tận trời!
Một kiếm rơi xuống, gió ngừng, tản ra, tất cả… Lại bình tĩnh trở lại!.