Nhưng chuyện tới bây giờ, Lăng Việt cũng không vì một lời giải thích mà tha cho cả gia đình Lăng Đại!
Thủ hạ của Trương Đạo Sơ trực tiếp tung một chiêu, đánh chết bác gái.
Nhìn thấy xác vợ mình ngã xuống, Lăng Đại triệt để tỉnh ngộ!
Ông ta tự giễu mà thê lương cười một tiếng: “Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể tồn tại!”
Trương Đạo Sơ cười lạnh: “Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?”
Lăng Đại lắc đầu: “Nếu như biết rõ hôm nay thì sao lại có lúc trước?”
Ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Việt.
“Lăng Việt, tôi cầu xin cậu! Tất cả mọi chuyện đều là tôi không đúng, cậu muốn giết tôi thì giết đi! Tôi đáng chết! Tôi nghiệp chướng nặng nề! Nhưng Lăng Nhiên và Lăng Tâm còn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến tụi nó, tôi xin cậu, cậu tha cho tụi nó có được không?”
Lăng Việt bình tĩnh châm một điếu thuốc.
“Mỗi một tờ tiền, mỗi một món hàng hiệu của nhà ông đều nhiễm máu của cha mẹ tôi.
Tụi nó hưởng thụ ba năm, sao lại nói vô tội?”
Đồng tử của Lăng Đại co rụt lại.
“Cậu… Cậu không được! Cậu không thể giết tụi nó! Lăng Việt, tôi xin cậu! Cậu tha cho tụi nó! Không thì tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Lăng Việt không nhìn ông ta, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.
“Giết — —!”
“Không — —!”
Lăng Đại kêu thảm một tiếng, đôi trai gái cũng ngã vào vũng máu.
“Lăng Việt! Mày không phải là người! Mày là súc sinh!”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
Ba năm trước, là ai đau khổ quỳ xuống đất cầu khẩn? Đầu đập đến vỡ ra, máu tươi chảy ròng!
Khi đó, Lăng Đại có từng cứu cha mẹ của hắn?
Mạng của Lăng Nhiên Lăng Tâm là mạng, cha mẹ của hắn không phải là mạng sao?
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho người nào?
Nếu không muốn quả báo thì đừng làm việc trái với lương tâm!
“Lăng Việt! Tao nguyền rủa mày sẽ không được chết một cách đàng hoàng! Dù tao có biến thành lệ quỷ, cũng nhất định sẽ quay lại tìm mày!”
Hai mắt Lăng Đại đỏ chót, ông ta nhìn chằm chằm Lăng Việt, chỉ hận không thể lọc da rút gân hắn.
Nhưng Lăng Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không biến sắc, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua loại cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn không cảm thấy có chút áy náy hay đồng cảm gì.
“Yên tâm đi, ông không thể hóa thành lệ quỷ trong một chốc một lát ngay được đâu!”
Lời này của Lăng Việt khiến bụng dạ Lăng Đại cũng thấp thỏm lo lắng.
“Lăng Việt, ý mày là gì?”.