Thần Y Phục Thù!


Lăng Việt và Mục Y Nhân lái xe đi ngay khi họ rời khỏi nhà, dù sao thì Thái Tiểu Nãi cũng đã muộn một bước.

Khi hai người về đến nhà, Minh Thừa và Tú Nhi cũng đã đuổi kịp về đến nhà
“Thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân đã trở về.”
Lăng Việt gật đầu, bình tĩnh nói: “Thiết Quyền Môn thì sao?”
“Ờ…”
Minh Thừa liền cau mày.

“Thiếu gia, Thiết Quyền Môn, dường như những người đó muốn ngài cho bọn họ một cơ hội!”
Lăng Việt vuốt vuốt huyệt thái dương.

“Vẫn rất ngoan cố! Thôi, nếu bọn họ muốn nói thì cứ nói đi.

Ta cũng muốn xem bọn họ muốn nói điều gì?”
“Vâng, thiếu chủ!”
… Hôm sau, Mục Y Nhân dậy rất sớm, khiến Lăng Việt không khỏi có chút đau lòng.

“Không phải anh đã nói với em, công tác không nên làm việc quá liều mạng sao, giao cho thủ hạ làm là được rồi.”
Mục Y Nhân nghịch ngợm le lưỡi: “Hiện tại tập đoàn Y Nhân đang đang trong giai đoạn tăng trưởng, em phải nỗ lực nhiều một chút! Hôm nay em còn phải chọn một công ty phát ngôn, có rất nhiều việc phải bận rộn, nhất định phải đi sớm một chút.”
Lăng Việt không khỏi lắc đầu: “Đầu tiên anh nói trước, nếu em mệt mỏi sinh ra sai lầm thì anh sẽ không chút do dự mua luôn tập đoàn Y Nhân, để em ở nhà làm người vợ đảm đang!”
“Biết rồi!” Mục Y Nhân khẽ hôn lên mặt Lăng Việt một cái, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy mà thủ tỉ bên tai Lăng Việt: “Chồng yêu, em đi đây.

Phải nhớ em đó nhé.”
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài, Khả Khả đã chờ ở ngoài cửa.

“Em chậm một chút, ngã bây giờ!”
“Biết rồi!”
“Cái con bé này, càng lúc càng giống con nít.”
Tú Nhi vừa tiến đến nhịn không được hé miệng cười một tiếng.
“Con gái lúc yêu đương IQ gần như bằng không.

Hơn nữa, càng được cưng chiều thì càng giống con nít.”
“Sao cô càng ngày lắm mồm giống Minh Thừa vậy?”
“Hì hì, thiếu chủ chớ trách.

Đây là trà của ngài, đủ cho ngài đánh cờ uống hơn nửa ngày.”
“Ừm!” Lăng Việt đứng dậy, cầm lấy chén trà đi ra ngoài.

Lúc này, ngoài cửa cũng vừa có một chiếc BMW đậu lại.

“Ông nội, chính là chỗ này!”
“Y quán Lăng gia, không ngờ vị cao nhân kia lại còn là một thầy thuốc.”
“Ông nội, con nghe ngóng y quán này cũng là gạt người.

Từ khai trương đến bây giờ không có ai đến khám! Ông xem bọn họ viết cái gì kìa, xem bệnh ở chỗ này thấp nhất cũng lên đến trăm vạn!”
Lão giả lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: “Tiểu Nhã, không thể nói bậy, con phải biết rằng hiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”
“Ông nội, võ công của hắn đã rất lợi hại, không khả năng y thuật còn lợi hại như vậy đúng ko?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui