Thần Y Phục Thù!


Sức mạnh cơ này ai dám địch lại chứ?
Lăng Việt thu hồi lại nắm đấm, đối thủ ầm ầm ngã xuống, Lăng Việt vừa phủi tay, vừa hờ hững nhìn những người khác.

Nhưng những người kia khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Lăng Việt.

“Vẫn là câu nói đó, một là thần phục tôi, hai là chết!”
“Quỷ cốc của tôi không cần cộng sự gì hết, bởi vì không có ai có đủ tư cách để làm bạn đồng hành của tôi ở quỷ cốc!”
“Mấy người… chỉ đáng làm nô tài mà thôi!”
Lời nói đầy bá khí bén nhọn không để một chút đường lui nào cho đám người Thiết Quyền Môn.

Đám người ở Thiết Quyền môn sợ tái xanh mặt mày.


“Lăng thiếu chủ, có thể cho chúng ta một chút thời gian suy nghĩ được hay không?”
“Tính tình của tôi có hạn thôi, năm phút đồng hồ!”
“Đa tạ… Đa tạ!”
Một đám trưởng lão lau mồ hôi lạnh, người nãy nhìn người kia, sau đó lập tức đi vào phòng riêng phía trong đại sảnh nói chuyện: “Tên nhóc Lăng Việt này thực lực quá kinh khủng! Có thể trong nháy mắt giết chết trưởng lão chúng ta, thật sự là phi phàm mà!”
“Nếu như không đồng ý yêu cầu của cậu ta, thì e rằng không ai trong chúng ta thoát được đâu!”
“Hay là…đồng ý luôn đi?”
“Đùa nhau à? Thiết Quyền Môn của chúng ta tốt xấu gì cũng là một trong những môn phái võ lâm, là môn phái có danh có tiếng có sơn môn đàng hoàng, vậy mà đi đầu hàng quỷ cốc, vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Dù gì thần phục cũng tốt hơn là chết đúng không? Vả lại Thiết Quyền Môn của chúng ta trước nay chưa từng có thành tích nào qua những lần bách môn tranh bá, cứ cố ngang ngạnh thì được ích gì đâu…”
Trong lúc mọi người đang thảo luận, điện thoại di động của Lăng Việt đột nhiên vang lên.

Hắn ấn nghe, ngay lập tức, khuôn mặt vốn bình thản dần trở nên đen đi.


Tú Nhi và Minh Thừa cũng không khỏi nhíu mày.

Có thể khiến cho Lăng Việt có biểu cảm như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ!
Cúp điện thoại, Lăng Việt lạnh mặt nói: “Thiết Quyền Môn ngu xuẩn nhà các người, không cần thương lượng gì nữa, trở về chuẩn bị quan tài đi! Minh Thừa, chúng ta đi thôi!”
“Thiếu gia, chuyện gì vậy?”
“Thiếu chủ Thiết Quyền Môn bắt Y Nhân đi rồi!”
Hai người họ rời đi để lại mấy người bên Thiết Quyền Môn đang một mặt trì độn chẳng hiểu gì.

“Vị tiểu thư này, chẳng hay cái người Y Nhân đó là ai vậy?”
Tú Nhi nhìn bọn người đó với vẻ mặt đáng thương, lắc đầu thở dài.

“Y Nhân là phu nhân của thiếu chủ chúng tôi! Chúc may mắn!”
Nói xong, cô ấy cũng rời khỏi căn phòng riêng đó, lúc này sắc mặt của những người trong Thiết Quyền Môn co giật kịch liệt, hoàn toàn suy sụp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận