“Võ Thánh tầng chín cặn bã, không thấy ngại mà phách lối trước mặt ta? Ngu xuẩn!”
Dứt lời, Lăng Việt không ở lại nữa mà xoay người rời khỏi Thiết Quyền Môn.
Mà không lâu sau khi hắn rời đi, mấy khí tức mạnh mẽ nhanh chóng chạy đến, buông xuống Thiết Quyền Môn.
Nhìn thấy thây ngang khắp đồng, bọn họ không nhịn được dạ dày cuộn trào, cột sống không nén được trở nên lạnh lẽo.
“Cuối cùng là người nào làm? Thiết Quyền Môn bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn lại người nào!”
“Việc này trọng đại, đoàn thẩm phán Long Tổ chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho hắc thủ phía sau màn!”
Lăng Việt trở về từ Thiết Quyền Tông, phía Đông đã nổi lên một vệt sáng bạc.
Gian phòng bên trái lầu hai y quán Lăng gia còn có ánh đèn.
Trong lòng Lăng Việt không khỏi ấm áp.
Mũi chân hắn điểm nhẹ, thân thể trôi nổi giữa không trung, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.
Sau một lát, Mục Y Nhân lập tức mở cửa sổ ra, đôi mắt to đó đã hơi sưng lên.
Lăng Việt nhảy vào trong đó, gõ một cái lên đầu cô: “Có phải em bị ngốc không? Không phải anh bảo em đi ngủ sớm một chút à?”
Mục Y Nhân có chút tủi thân mà ôm lấy cái đầu nhỏ: “Người ta muốn…Chờ anh trở về mới an tâm mà!”
Lăng Việt than ra một hơi thật dài, tự tay ôm Mục Y Nhân vào trong ngực: “Thật là đứa ngốc!”
“Em không ngốc!” Mục Y Nhân bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên, sau một lúc lâu, cô mở miệng nói khẽ: “Lăng Việt, anh hứa với em, về sau đừng đi chém chém giết giết có được không? Rm đã mất đi anh một lần, em không muốn lại mất anh lần nữa.”
Lăng Việt nâng khuôn mặt Mục Y Nhân lên, hôn khẽ lên trán cô một cái.
Rất thơm!
“Để đao xuống thì anh không thể bảo vệ em, cầm lấy đao thì anh không thể ôm chặt em! Thế gian hiếm có cách vẹn toàn, đợi anh giành lấy thiên hạ lại giải ngũ về quê, nâng ly trà mà em pha cho anh.”
Mục Y Nhân ôm chặt Lăng Việt, ngửi ngửi mùi trên người hắn: “Vậy em sẽ luôn ở bên anh.”
“Anh thắng, em cùng anh quân lâm thiên hạ.”
“Anh thua, em cùng anh đông sơn tái khởi.”
“Nếu có một ngày anh mệt mỏi, chúng ta trốn vào rừng sâu núi thẳm, trồng cây dệt vải, lại nhận nuôi mấy đứa bé.”
Lăng Việt ấm lòng mà cười một tiếng, có người vợ như thế thì còn cầu mong gì?
…
Đêm hôm đó, Lăng Việt không đi ra khỏi phòng Mục Y Nhân.
Ngoại trừ hai người, không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt diệu trong đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Y Nhân rời khỏi y quán đến công ty đi làm, Khả Khả lại tới đón cô.
Nhìn thấy xe đi xa, Minh Thừa nhịn không được cười hắc hắc: “Xem ra chẳng mấy chốc tiểu thiếu chủ sẽ ra đời!”
Tú Nhi trợn trắng mắt: “Minh gia, chớ nói lung tung, coi chừng Thiếu chủ nghe thấy thì xử phạt ông bây giờ!”.