Thần Y Phục Thù!


“Cái này có cái gì đâu? Nam hoan nữ ái, còn không cho phép người ta nói hay sao? Hơn nữa hai người họ cô nam quả nữ, sống chung một phòng, ta không tin lửa gần rơm mà không cháy.”
“Ông không hiểu Thiếu chủ, Thiếu chủ không phải loại người như vậy! Trước khi chưa kết hôn, ngài ấy chắc chắn sẽ không tùy ý động vào Mục tiểu thư.”
“Con nít con nôi, cô không hiểu đàn ông!”
Vừa dứt lời, giọng nói của Lăng Việt đột nhiên truyền đến: “Xem ra ngươi rất hiểu đàn ông! Muốn ta tìm cho ngươi mấy anh đẹp trai để nghiên cứu chung không?”
Vẻ mặt Minh Thừa lập tức trở nên xấu hổ: “Khụ khụ… Thiếu chủ, tôi chỉ đùa thôi! Ngài đừng để trong lòng!”
Lăng Việt liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: “Tu luyện tới Võ Thánh chưa?”
“À… Còn chưa.”
“Chưa còn không cút đi tu luyện? Đứng đây rảnh rỗi chờ ăn cơm à?”
“Đúng, tôi đi ngay!”
Nói xong, Minh Thừa không nói hai lời, lập tức lao ra ngoài như một làn khói.

Tú Nhi không nhịn được há miệng cười khẽ, Lăng Việt thì bất đắc dĩ lắc đầu.


“Về sau đừng múa mép khua môi với Minh Thừa, hắn là Võ Đế chuyển sinh, tu luyện nhanh hơn người bình thường nhiều.

Cô có cơ hội thì nên bỏ nhiều tâm tư vào chuyện tu luyện đi.”
“Vâng! Thiếu chủ, Tú Nhi đã biết.”
“Trở về tu luyện đi, y quán không mở cửa, không có việc gì cần cô bận rộn.”
“Vâng!”
Tú Nhi vừa chuẩn bị quay người trở về phòng tu luyện thì trước cửa đã liên tục đậu lại bốn năm chiếc Audi A8.

Điều này không khỏi làm cô ấy nhíu mày.

“Thiếu chủ, tôi ra ngoài tiếp bọn họ.”

Cô ấy nghĩ họ là bệnh nhân đến đây chữa bệnh, đang chuẩn bị tiến lên thì Lăng Việt lại phất phất tay.

“Không cần, những người này không phải bệnh nhân.”
Khi nói chuyện, trên xe đã có sáu lão giả khoác áo choàng màu trắng đi xuống, ào ào đi về hướng sân trong của y quán Lăng gia.

Tuy tuổi tác của sáu người này không nhỏ, lại có phong thái bất phàm, nhất là áo choàng trắng trên người còn thêu long văn kim tuyến!
“Chúng tôi mạo muội tới quấy rầy, từ khi chia tay đến giờ không biết Lăng Thiếu Tướng có vấn đề gì không!”
Lăng Việt lạnh nhạt nói: “Từ lúc nào mà Long Tổ các người rảnh rỗi như vậy?”
“Long Tổ chúng tôi luôn bề bộn nhiều việc, hôm nay tới đây cũng là vì chính sự.

Không biết, Lăng Thiếu Tướng có thể để chúng tôi đi vào hay không?”
Lăng Việt không có trả lời, chỉ đặt hai tay sau lưng, trực tiếp quay vào trong phòng.

“Tú Nhi, pha trà!”
“Vâng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận