Cô gái tên Y Huyên nở nụ cười cay đắng.
“Chị Trương, chị đừng nói nữa.
Em biết bệnh tình của mình, dù có ra nước ngoài cũng không thể chữa nổi, chỉ càng thêm lãng phí thời gian mà thôi.
Hiện tại em cũng không còn hy vọng gì nữa! Đây là nơi mà chị Tiểu Nhã khuyên em tới, chị ấy nói rằng thầy thuốc ở đây rất giỏi, có lẽ đây là niềm hy vọng cuối cùng của em!”
“Em không thể tin lời của Thái Tiểu Nhã được! Hiện ta cô ta đã chạy trốn cùng với ông nội tới Giang Châu và định cư ở đó.
Chắc chắn là cô ta sợ em phản bội nên mới cố tình để em tin lời này mà thôi! Nếu như ở đây thật sự có thầy thuốc giỏi như thế thì nơi này chắc chắn sẽ cực kỳ đông đúc! Nhưng em nhìn nơi này chẳng có một ai cả, từ đó có thể đoán ra được khả năng y thuật của hắn ta!”
“Được rồi! Chị Trương, dù sao đi nữa thì em cũng đã tới đây rồi, hay là chị cứ để em đi thử xem sao.
Nếu không thì em sẽ hối hận cả đời mất!”
“Được rồi, vậy chị cũng nói trước với em, chị nhất định phải đứng bên cạnh em trong lúc hắn ta chữa trị.
Lỡ như hắn ta giở trò đồi bại với em thì sẽ rất phiền phức.
Loại lang băm này là không đáng tin nhất!”
“Em biết rồi mà, chị cứ yên tâm đi.”
Khi hai cô gái định bước vào, vừa hay bắt gặp Lăng Việt cầm chén trà đi ra.
Ba người gặp nhau, Lăng Việt nhíu mày.
“Hai người tới đây làm gì?”
“Xin chào, chúng tôi tới đây là muốn khám bệnh!”
“Hôm nay đóng cửa.”
Dứt lời, Lăng Việt lập tức chạy lấy người.
Chị Trương không khỏi tức giận, vội vàng tiến lên ngăn cản Lăng Việt.
“Này! Sao anh lại có thể như vậy? Chúng tôi vất vả từ xa tới đây, vậy mà anh nói đóng cửa là sao?”
Lăng Việt liếc nhìn cô ta.
“Cút!”
“Này! Anh…”
“Được rồi! Chị Trương, chị đừng hơn thua nữa.”
Y Huyên vội kéo chị Trương ra phía sau rồi cúi đầu chào Lăng Việt.
“Thần y, tôi thành tâm tới đây cầu thầy chữa bệnh.
Hy vọng anh có thể giúp tôi chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo.”
Lăng Việt gõ tấm biến gỗ bên cạnh cửa.
“Quy tắc, mỗi tuần một người, phí chẩn bệnh 100 triệu.
Cô xếp hàng chờ đi.”
“Vậy xin hỏi nếu như tôi xếp hàng thì mất bao lâu mới có thể chữa bệnh?”
“Có lẽ khoảng 8-9 năm.”
Y Huyên như hóa đá ngay tại chỗ còn chị Trương không nhịn được chửi ầm lên.
“Anh bị thần kinh à? Chờ đến 8-9 năm, thà tìm đến người khác còn hơn, tìm tới anh làm gì?”
Lăng Việt híp mắt lại.
“Nếu như cô đã không tuân theo quy tắc thì tôi cũng không ngại giáo huấn cô đâu!”.