Chị Trương giận run người.
“Tôi…Hừ! Tôi không thèm dông dài với anh nữa.
Y Huyên, chúng ta đi thôi, chắc chắn người này chỉ được vẻ bề ngoài, chuyên đi lừa người khác!”
“Chị Trương, chị vừa đồng ý với em thế nào? Nếu như chị còn vô lễ như vậy thì em sẽ nổi giận đấy!”
“Chị sợ em chắc!”
Chị Trương thở hồng hộc, hai tay nắm chặt lại.
Y Huyên lại cúi đầu với Lăng Việt.
“Thần y, tôi tới đây dưới sự chỉ điểm của chị Tiểu Nhã! Nếu như anh thật sự không giúp tôi thì tôi cũng không còn cách nào khác!”
“Tiểu Nhã?”
“Đúng vậy, Thái Tiểu Nhã.
Chị ấy từng nói rằng chính anh đã cứu ông nội của chị ấy!”
“Hóa ra là cô ta!”
Y Huyên nở nụ cười vui vẻ.
“Đúng vậy, tôi với chị Tiểu Nhã là bạn bè lâu năm, chắc hẳn anh cũng là bạn của chị ấy phải không? Van xin anh hãy giúp tôi đi!”
Lăng Việt rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô nghĩ nhiều rồi, cô ta còn chẳng đủ tư cách làm bạn của tôi.”
Nói xong, Lăng Việt quay người rời đi.
Chị Trương tức giận nói:
“Tên này đúng là đồ thối tha! Chắc chắn anh ta là một tên lang băm, nếu không anh ta sẽ không chơi đùa chúng ta như vậy.
Còn tưởng mình là thần tiên trên trời chắc!”
Y Huyên lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
“Người tài cao khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
Chị Trương, vừa rồi chị quá mạo phạm rồi khiến cho anh ấy không vui.”
“Y Huyên, em chính là quá tin người rồi, Nhìn qua tên kia chắc chắn không phải thần y gì cả mà là lang băm trăm phần trăm! Không những đòi phí chẩn bệnh 100 triệu rồi lại còn bắt xếp hàng 8-9 năm.
Chẳng qua anh ta đang lạt mềm buộc chặt mà thôi, khiến cho em sốt ruột rồi mắc mưu.
Nếu như em tin anh ta thì đúng là thảm rồi!”
Y Huyên dở khóc dở cười.
“Được rồi, một người tốt như vậy mà chị lại nói người ta là kẻ lừa đảo! Đi thôi, chúng ta đi tìm chị Tiểu Nhã trước đã.
Dù sao đi nữa thì em cũng phải cảm ơn chị ấy đã giúp em tìm ra con đường khác.”
“Em đấy, đến lúc nào thì em mới nhìn thấy lòng người hiểm ác đây?”
Chị Trương giống như tiếc rèn sắt không thành thép nên chỉ đành thở dài một hơi rồi lái xe đưa Y Huyên đi tìm người.
Khi dừng lại trước đèn đỏ, cô ấy nhíu mày.
“Ơ? Đây không phải người lúc nãy sao? Anh ta đi nhanh thật!”
Sau khi nghĩ một hồi, cô ấy cắn môi nói với chị Trương: “Chị Trương, chị cứ tới chỗ khách sạn Tiểu Nhã ở trước đi.
Em có chút chuyện sẽ tới sau.”
“Này! Y Huyên, em đừng chạy lung tung.
Em không quen đường đi nơi này, lỡ như bị người khác nhận ra thì phiền phức lắm đấy!”
“Em biết rồi, em có mang theo khẩu trang và kính râm rồi.
Không ai nhận ra đâu!”
Nói xong, cô ấy vội vã chạy đi mà không đầu lại.
Lăng Việt đang đi thì có một luồng gió thơm lướt qua lỗ mũi khiến hắn nhíu mày, dừng bước.
Khi ngẩng đầu nhìn lướt qua thì thấy cô gái lúc nãy.
“Cô còn có việc gì sao?”
Y Huyên mỉm cười.
“Xin chào, tôi nghĩ vừa rồi bạn của tôi hơi lỗ mãng nên tôi muốn xin lỗi anh.”
“Không cần đâu.”
Lăng Việt xoay người rời đi nhưng Y Huyên vội vàng đuổi theo.
Lâm Y Huyên đưa bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc ra.
Thế nhưng Lăng Việt chẳng buồn liếc một cái.
Điều này khiến cho cô ta hơi xấu hổ..