Sau khi ho nhẹ một tiếng, Lâm Y Huyên lại đuổi theo.
“Anh chưa từng nghe qua tên của tôi sao?”
“Chưa từng.”
Sự lạnh lùng của Lăng Việt khiến cho Lâm Y Huyên hơi bất lực, đồng thời cũng khiến cô ấy có chút khó hiểu.
Người tên Lăng Việt này thật sự là người hiện đại sao? Ở thời đại internet phát triển như vậy mà lại không biết đến cô ấy ư?
Lẽ nào hắn chỉ nghĩ rằng cô ấy trùng tên thôi?
Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn xung quanh thấy nơi này ít người nên đành cắn răng dang hai tay ra, đứng trước mặt Lăng Việt.
Lăng Việt không ngờ cô ấy lao lên nên không cẩn thận va phải ngực.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lăng Việt có chút không kiên nhẫn!
Lâm Y Huyên hít một hơi thật sâu nói: “Tôi nghĩ rằng mình không nên giấu thân phận của bản thân nữa! Thầy thuốc, mong anh đừng quá kinh ngạc, cũng đừng hét quá to, nếu không chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn đấy!”
Nói xong, cô ấy ra vẻ như bản thân mình đang đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao đó là tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Giờ phút này, dường như phong cảnh xung quanh bị lu mờ!
Dưới lớp khẩu trang và kính râm là một gương mặt xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, thuần khiết.
Có một câu thơ rất hay.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức!(*)
*Ý nghĩa: hoa sen mới nở; đóa hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của con gái)
Tuy chỉ để mặt mộc nhưng gương mặt và khí chất vô cùng thuần khiết.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để làm lu mờ tất cả những gương mặt nổi tiếng trên mạng!
Dường như cô gái này không phải là người thường.
Thế nhưng Lăng Việt vẫn nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
“Cho nên cô muốn khoe dung mạo của mình?”
“Đúng!”
Lâm Y Huyên gật đầu rồi lại vội lắc đầu.
“Không đúng không đúng! Tôi không có ý này! Mặt của tôi! Anh vừa thấy mặt của tôi rồi đấy!”
“Hửm?”
Lăng Việt khẽ nhíu mày.
“Hình như cô nổi mụn đấy.
Cô đang bị nóng trong người.”
Lâm Y Huyên tức muốn hộc máu.
“Trời ạ, chẳng lẽ anh không biết tôi sao?”
Lăng Việt cau mày.
“Tôi cần phải biết cô sao?”
Lâm Y Huyên vỗ trán, cảm giác bất lực vô cùng tận!
Chợt cô ấy nhìn sang bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng lên
“Anh nhìn biển quảng cáo kìa, anh thấy không? Người trên biển quảng cáo kia có giống tôi không?”
Lăng Việt liếc nhìn một cái.
“Ồ! Hóa ra cô là một ngôi sao!”
Lâm Y Huyên không hề cảm thấy vui vẻ mà lại có chút hụt hẫng!
“Nếu không phải trên đời này không có cỗ máy thời gian, tôi còn tưởng anh là người nguyên thủy đấy!”.