Mấy người xuống xe, Mục Y Nhân nhìn địa thế trước mắt, không khỏi hơi nghi hoặc: "Lăng Việt, xem ra nơi này không có khác biệt gì với chỗ bình thường? Sao anh thấy được nơi này là một bảo địa phong thủy?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, chỉ phía xa và nói: "Lấy tầm nhìn của em, nhìn từ nơi này tất nhiên không nhìn ra cái gì, nhưng đến phía trên thì không giống đâu!"
"Phía trên?" Mục Y Nhân nhíu chặt lông mày xinh đẹp, nghi hoặc khó hiểu.
Lăng Việt ôm bờ eo của cô, mũi chân nhấn nhẹ một cái, thân thể nháy mắt bay lên không trung!
"A — —! Bay...!Bay lên! Thật cao!"
Mục Y Nhân không ngừng hét rầm lên, hai tay ôm lấy cổ Lăng Việt, khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lăng Việt đưa vào cho cô một luồng chân khí, rất nhanh, nhịp tim của Mục Y Nhân đã bình ổn lại.
"En nhìn phía dưới một chút!" Mục Y Nhân thận trọng nhìn lướt qua phía dưới, không khỏi kinh hô một tiếng: "Trời ơi, thật đẹp!"
Dãy núi phía dưới vờn quanh dính liền, giống như một hàng dài uốn lượn quanh co.
Phía trên dãy núi hiện đầy rừng cây, xem ra thật giống như một con rồng xanh!
Trong dãy núi vờn quanh đó còn có một ngọn núi càng to lớn, giống như thế hổ nằm, trông cực kỳ khí phách!
"Em nhìn phía dưới đi, Bạch Hổ tọa trấn, Thanh Long vờn quanh, hai mảnh đất phong thủy hội tụ một chỗ, tạo thành Thanh Long Bạch Hổ huyệt tuyệt hảo! Chôn cất bốn người họ ở chỗ này có thể rút đi oán khí, gia tăng khí vận của họ.
Để kiếp sau họ có được vận mệnh tốt đẹp hơn!"
"Vậy thì tốt quá! Lăng Việt, chúng ta chôn cha mẹ ở chỗ này được không?"
Lăng Việt cười ấm áp một tiếng.
"Đừng có gấp, Thanh Long Bạch Hổ huyệt này còn chưa mở ra, là dạng mảnh đất phong ấn thiên nhiên! Không mở ra thì linh khí của nơi này không cách nào lưu chuyển phong thủy.
An táng cha mẹ ở chỗ này ngược lại sẽ gia tăng sát khí, làm hại bọn họ!"
"Cái gì? Vậy làm sao mở ra?"
Lăng Việt ngạo nghễ ngước mắt nhìn bầu trời: "Tá Thiên Tinh lệch vị trí, lấy sức mạnh sao trời, phá vỡ đại địa chi thế!"
Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung lên một tia sáng sắc nhọn, kéo dài tới chân trời!
Trong chớp mắt, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền rĩ!
Thân ở giữa không trung, cách lôi đình hủy thiên diệt địa rất gần khiến thân thể Mục Y Nhân không nhịn được mà run rẩy.
Không ngờ Lăng Việt có thể tạo ra loại dị tượng thiên địa này trong nháy mắt!
Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?
Cô tràn đầy hoảng sợ nhìn người đàn ông ôm lấy mình, giờ phút này, vẻ mặt Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không có chút hoảng sợ nào! Cứ như làm ra chuyện này không đáng để hắn kiêu ngạo, cũng không đáng để sợ hãi!
Trên trời tụ tập càng ngày càng nhiều mây đen!
Dị tượng thiên địa dữ dội dẫn tới mưa gió phun trào, cuồng phong gió lốc xé rách tất cả!
Đôi mắt Lăng Việt sáng như sao, lộ ra hai tia sắc lạnh, kéo dài tới chân trời, như có thể xuyên thấu tầng mây, đâm thẳng tới nốc trời, nhìn thấy trời sao dưới lớp mây đen.
Tiếng sấm rền rĩ, từng lôi đình điện quang lượn quanh đỉnh đầu Lăng Việt mà gầm thét, cứ như đang chất vấn Lăng Việt!
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng: "Thứ mà Lăng Việt này muốn thì không ai cản được! Trời cũng không được!"
Dứt lời, hắn vươn tay nắm vào hư không một cái, dòng điện lên đến 100 tỷ Volt cứ như bị một bàn tay vô hình bắt lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm lôi đình khổng lồ dài đến 9999 mét, rộng 99m!
Thân kiếm đều là màu xanh thẳm, điện quang quấn quanh, như rồng bay phượng múa, tiếng nổ tung không dứt bên tai!
Thanh kiếm khổng lồ này vừa xuất hiện thì Thanh Long Bạch Hổ trên mặt đất cũng mơ hồ phát ra một tiếng rít gào!
Cứ như đang mong đợi thứ gì từ nơi xa xăm!
Lúc này, lôi vân trên trời nhấp nhô càng kịch liệt, vô số sức mạnh lôi điện như muốn phá hủy thanh kiếm kia, không muốn giao nó cho Lăng Việt.
Lăng Việt lại gầm lên một tiếng: "Tự tìm đường chết!"
Dứt lời, hắn đưa tay trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền trôi ra, kim quang bắn ra bốn phía, tiếng rồng gầm vang lên không dứt, sức mạnh mãnh liệ trực tiếp đánh thủng một cái lỗ lớn trên tầng mây đen, để lộ ra bầu trời xanh thẳm phía sau.
Thanh Long Bạch Hổ mạch trên mặt đất càng kích động, thậm chí trong dãy núi cũng bắt đầu truyền tới từng đợt tiếng hổ gầm rồng ngâm!
Mây đen trên trời càng thêm lo lắng, ý đồ tụ lại lần nữa.
Nhưng lúc này, Lăng Việt căn bản mặc kệ nó, trực tiếp ép ra một giọt máu từ ngón tay rồi bắn vào thanh kiếm lôi điện kia.
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm lôi điện rơi xuống mặt đất, bắn ra theo một vệt vàng, trên bầu trời tản mát ra tiếng hổ gầm rồng ngâm rõ ràng!
Mây đen trên bầu trời như không cam lòng, giáng xuống mấy tiếng sấm, dọa cho Mục Y Nhân run lên, sắc mặt trắng bệch, trốn vào trong ngực Lăng Việt không dám ngẩng đầu.
Lăng Việt hung hăng liếc qua: "Ngươi đã vô dụng, lại không cút thì ta diệt ngươi!"
Dứt lời, mây đen nhanh chóng tản ra, không dám nán lại nữa.
Trên bầu trời xuất hiện một ánh cầu vồng, Lăng Việt vỗ vỗ lưng Mục Y Nhân.
"Nhóc, đừng sợ, có anh rồi."
Sáu chữ đơn giản lại làm Mục Y Nhân thở phào một hơi, cảm thấy hết sức an lòng.
Cô nhìn lướt qua mặt đất, đôi mắt không khỏi sáng lên: "Thật đẹp quá! Nơi này còn đẹp hơn vừa rồi nữa, giống như vừa được rửa sạch một lần! Cả ngọn núi đều giống như ngọc lục bảo, trời ạ, Lăng Việt, sao anh làm được vậy?"
Lăng Việt cười cười: "Tuy ngọn núi này ẩn chứa số lượng lớn linh khí, nhưng chưa triệt để mở ra Thanh Long Bạch Hổ mạch! Vùng đất linh khí như thế này thì bình thường phải độ kiếp mới hình thành Linh Địa trong truyền thuyết! Chờ nó độ kiếp thì con cháu của hai ta đã đầy cả sảnh! Mà anh giúp nó độ kiếp sớm, mở ra linh khí cho nó!"
Mục Y Nhân đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Lăng Việt.
Chuyện này cô chỉ nghe cái hiểu cái không, chỉ có câu kia là nghe rõ ràng.
"Ai muốn con cháu đầy đàn với anh chứ?"
Giọng nói này rất nhỏ, nhưng tu vi của Lăng Việt cực mạnh, tất nhiên có thể nghe thấy dễ như trở bàn tay.
Hắn chỉ cười một tiếng, cũng không mở miệng nói ra.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai chuyển hài cốt của cha mẹ và chú Mục thím Mục tới, để họ có thể an tâm an nghỉ.
Chỉ mong kiếp sau bọn họ có thể tìm được một gia đình tốt!"
Nói xong, hắn dẫn Mục Y Nhân đáp xuống mặt đất, rất nhanh đã ngồi xe rời đi.
Nhưng ngay khi đoàn người vừa rời đi không bao lâu, đã có mấy bóng người nhanh chóng bay tới!
Tuổi của mỗi một người đều không phải nhỏ, già nhất thì râu tóc bạc trắng, trẻ nhất cũng đầu tóc hoa râm.
Nhưng người nào cũng tóc bạc mà sắc mặt hồng hào, đôi mắt đều sắc bén đáng sợ!
"Vừa rồi nơi này phun trào lôi kiếp, chẳng lẽ là vị cao thủ Hoa Hạ nào độ kiếp ở chỗ này?"
"Độ kiếp thì không có khả năng! Kiếp vân kia quá nhỏ, có thể đạt tới thực lực độ kiếp thì nhất định đã là đỉnh cao Võ Tôn, sao có thể độ kiếp xong nhanh như vậy được?"
"Vậy mới lạ, vừa rồi rõ ràng cảm giác được phía dưới kiếp vân có một khí tức rất mạnh! Có phải là người không?".