"Các ông mau nhìn phía dưới này!" Có người nhịn không được hô lên một tiếng, mọi người lập tức nhìn xuống phía dưới.
Chỉ liếc một cái thì tất cả mọi người đều nhịn không được cùng hít sâu một hơi!
"Ông trời ơi..!"
"Đây là...!Mở một Thanh Long Bạch Hổ mạch?"
"Cái này là ai làm? Con mẹ nó quả thực là muốn nghịch thiên!"
"Từ lúc nào Giang Châu xuất hiện tồn tại cấp bậc này?"
Sau giây lát thảo luận, mọi người đã có quyết định.
"Nhất định phải nghĩ cách thăm dò được thân phận của người này.
Nếu có thể kéo vào Long Tổ thì tận lực kéo vào, nếu không được thì tuyệt đối không thể đắc tội!"
"Vậy nếu kéo được đối phương vào Long Tổ thì phải cho người này thân phận gì?"
"Có thể làm đến bước này, dù phong đối phương là Đại tướng quân cũng khó mà thuyết phục!"
"Đại tướng quân? Buồn cười! Người này còn có thể sáng tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mạch, chỉ chiêu này thôi thì đã có thể bỏ qua không bàn đến chiến lực của hắn.
Phong hắn làm Đại Nguyên Soái cầm binh cũng không đủ!"
"Ồ ~!" Mọi người lại cùng hít sâu một hơi.
Đại Nguyên Soái cầm binh là người trăm năm khó gặp một lần! Cho dù là đến ngày nay, Hoa Hạ cũng chỉ có tám vị Đại Nguyên Soái, chia nhau trấn thủ khắp nơi, mang binh bảo vệ Hoa Hạ!
Mà người này lại có tư cách làm Đại Nguyên Soái cầm binh!
...!
Bọn người Lăng Việt đã rời khỏi, tất nhiên không biết chuyện ở nơi đây.
Ngày thứ hai, Lăng Việt cùng Mục Y Nhân, ông nội chuyển hài cốt của cha mẹ và cha mẹ Y Nhân đến chỗ này.
Hắn tạo ra một trận pháp, giấu ánh sáng của mạch phong thủy đi, khiến nơi này sẽ không bị người để mắt tới!
Làm xong tất cả, Lăng Việt và Mục Y Nhân tạm biệt ông nội rồi trở lại Giang Châu.
Biệt thự Mục gia sớm đã bị bán ra vì Mục Y Nhân thiếu tiền, cô vẫn luôn ở lại văn phòng tập đoàn Y Nhân.
Lăng Việt cũng không thể luôn ở khách sạn Giang Châu, dù sao hắn cũng phải cho Mục Y Nhân một ngôi nhà.
...!
Mấy ngày sau, dưới sự đồng hành của Minh Thừa Lăng Việt đi tới một tiểu viện ba gian hai tầng lụi bại ở Giang Châu.
Nơi này là khu nhà cũ, đường đi chung quanh tương đối hẹp, cũng có chút hoang tàn.
Chiếc Rolls-Royce của Lăng Việt đậu ở chỗ này có vẻ không hợp, khiến không ít ánh mắt chú ý đến.
Hắn vỗ nhẹ cửa gỗ sơn đỏ, trong mắt mang theo chút thương cảm.
"Cánh cửa này là cha tôi làm!" Dừng một chút, hắn lại mở miệng nói: "Làm bằng gỗ Liễu, rắn chắc, cũng rẻ!"
Minh Thừa sờ lên đầu: "Năm đó lão gia thật sự không cần bán căn nhà này! Lúc bán không đáng tiền, chỉ có 120 vạn, tôi bỏ ra 3,6 triệu mua về, đắt hơn gấp 30 lần! Đệt!"
"Năm đó cha tôi bán nhà là vì mở một y quán càng lớn, vì cứu sống càng nhiều bệnh nhân! Đáng tiếc, ông lại không thể cứu được bản thân."
Minh Thừa thở dài một hơi: "Ai! Thời đại này, người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm!"
"Thế thì chưa hẳn!"
Lăng Việt đẩy cửa ra.
"Người yếu sống không lâu, người mạnh có thể diệt thiên!"
"Quét dọn một chút đi, y quán sẽ khai trương lần nữa."
Minh Thừa luôn mồm chậc chậc chậc chậc.
"Y thuật của ngài xuất thần nhập hóa, dùng ở y quán này thì thật con mẹ nó chà đạp!"
...!
Mấy ngày sau, y quán Lăng gia lại khai trương lần nữa.
Họ đốt hai dây pháo, trên cây cột ngoài cửa có khắc hai câu nói.
Bên trái là câu: Diệu thủ phân âm dương, sinh tử nghe lệnh ta.
Bên phải là câu: Kẻ vô duyên xem bệnh trăm vạn, người có duyên không lấy một xu!
Sự kiện này bị hàng xóm láng giềng chê cười vài ngày.
Một cái y quán đàng hoàng lại làm giống như bọn lừa đảo đầu đường.
Nhưng Lăng Việt mở y quán chỉ vì tìm về ký ức trước kia, cũng không phải muốn làm thầy thuốc, cho nên cũng không để ý ánh mắt người khác.
Lầu một là y quán, lầu hai là nơi ở của Lăng Việt và Mục Y Nhân.
Trong viện còn xây hai gian nhà trệt cho Minh Thừa và Tú Nhi ở lại.
Cứ như vậy, trong thời gian ngắn, bọn họ cũng coi như có một mái nhà!
Nhưng trong y quán lại không có lấy một người khách.
Người có tiền thì chướng mắt y quán của Lăng Việt nhỏ, không có tiền thì bị câu nói xem bệnh trăm vạn kia dọa đến không dám đến cửa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Có thể nói, y quán của Lăng gia thuần túy chỉ là trên danh nghĩa, còn không bằng tiệm bún thập cẩm cay sắp đóng cửa bên góc đường kia!
Ban ngày, Mục Y Nhân đi ra ngoài làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ, Minh Thừa tu luyện, Tú Nhi rảnh rỗi thì thêu thùa.
Lăng Việt rảnh rỗi mỗi ngày ăn cơm trưa xong thì chấp hai tay sau lưng đi đến góc đường đánh cờ.
...!
"Chiếu tướng."
"Móa! Lăng Việt, cậu đã thắng bao nhiêu trận rồi? Góc đường này của chúng tôi đều bị cậu đánh bại, không đến 1000, cũng có 800 rồi đúng không?"
Lăng Việt châm một điếu thuốc lá, cười nhạt một tiếng: "Tôi cũng không biết, ta chỉ biết là một ván 100 đồng, hiện tại vừa đủ để tôi đổi bộ ghế sô pha."
"Móa! Cậu đang khoe khoang đó à? A?"
"Đúng đấy, Lăng Việt, tài đánh cờ của cậu cao siêu như vậy, dứt khoát đổi y quán thành quán cờ đi, tuyệt đối có thể phát tài."
"Khó mà làm được! Nguyện vọng của cha tôi là để tôi làm thầy thuốc, lệnh cha khó cãi."
"Y thuật của cậu thật không được, nhiều ngày như vậy mà không có lấy một người đến cửa."
"Đúng đấy, còn xem bệnh ngàn vàng! Nếu cậu hạ thấp đến 100 đồng, mấy ông anh đây đều đến để ủng hộ cậu, trăm vạn thì Bill Gates cũng không tới tìm cậu đâu!"
"Đúng đúng, Lăng Việt, nếu cậu thật sự có bản lĩnh thì biểu diễn cho chúng tôi một chút đi, xem chúng tôi có bệnh gì? Mấy người chúng tôi gom lại mấy trăm đồng tiền xem bệnh cho cậu?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, thu tiền mặt trên bàn cờ lại, hai tay đặt sau lưng, quay người rời đi.
"Không thể coi khinh thần thuật!"
Mọi người không khỏi cười nhạo một trận sau lưng.
"Còn thần thuật nữa chứ, tôi thấy bệnh của cậu ta cũng không nhẹ!"
"Không sai, chứng vọng tưởng đấy, phán đoán mình là thần y tuyệt thế! Ha ha ha ha...."
"Nếu có người đi vào y quán của cậu ta thì tôi sẽ biểu diễn trần truồng chạy trên đường!"
...!
Đương nhiên Lăng Việt sẽ không chấp nhặt với những tục nhân này, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời cao biển rộng thế nào?
Nếu tính toán với bọn họ lại khiến bản thân trở nên tầm thường!
Trở lại y quán đã là lúc chạng vạng tối, Mục Y Nhân cũng về đến nhà, nhìn thấy hắn trở về, cô cười tủm tỉm nói: "Hôm nay thế nào?"
"Tạm được!" Lăng Việt lắc lắc một xấp tiền đỏ trong tay.
"Xem ra sớm muộn gì anh cũng nhờ tài đánh cờ mà mua được một căn nhà nhỏ!"
"Chỉ là chơi đùa thôi, không coi là gì.
Sao Tú Nhi và Minh Thừa không có ở đây?"
"Vừa đi ra ngoài, nói là phải xử lý tình báo có liên quan đến Thiết Quyền Môn."
"Tức là hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi?"
"Có thể nói như vậy."
"Nếu như thế, anh mời em ăn một bữa cơm! Hôm nay thắng nhiều tiền như vậy cũng đủ cho chúng ta ăn bữa ngon."
"Được! Vậy em phải làm thịt anh một chầu! Đúng lúc vùng ngoại thành mới mở một nhà hàng cấp cao đặc sắc, chúng ta đi đến đó ăn đi."
Lăng Việt gật gật đầu: "Được!".