Hai người đến một nhà hàng Trung Quốc mới mở ở ngoại ô Giang Châu.
Quán này ít khách, nhưng giá cả cũng không thấp, chỉ hai món ăn đã tốn hết mấy ngàn.
Sau khi gọi món, Mộ Diệc Nhân và Lăng Việt tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
"Mặc dù nhà hàng này không có nhiều người, nhưng hương vị rất tốt, nguyên nhân chính là giá cả cao, cho nên cũng không có nhiều người."
Lăng Việt khẽ gật đầu.
Vừa bước vào nhà hàng anh đã nhận ra.
Trong nhà hàng này có một số hương thơm đặc biệt lơ lửng trong không khí.
Những hương thơm này đều là hương thơm tỏa ra từ linh vật, có tác dụng làm tinh thần sảng khoái và thư giãn, nhưng chúng không phải là thứ dễ có được.
Có vẻ như những người đứng sau nhà hàng này cũng không phải người bình thường.
Đang nghĩ ngợi, lại có bốn người thanh niên xuất hiện ở cửa, Lăng Việt khẽ nhíu mày.
"Chuyện gì vậy?"
Mục Y Nhân không khỏi thắc mắc.
Lăng Việt chỉ cười nhạt.
"Không có việc gì, đồ ăn lên rồi, chúng ta ăn thử trước đi."
"Ừm!"
Phục vụ bưng mấy món ăn nóng hổi lên bàn hai người, hai người bắt đầu tình tứ đút thức ăn cho nhau.
Ở bên kia, bốn người thanh niên đi thẳng vào trong để tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống, nhưng cuối cùng không có ý định gọi món.
"Phục vụ, mang cho bàn này một ít trà nào!"
Người phục vụ bưng trà lên, cười nói:
"Quý khách muốn ăn gì? Mời quý khách gọi món."
"Bọn tôi không ăn gì cả, ngồi chỗ này một lát rồi đi được không? Có vấn đề gì không?"
Thái độ của bốn người cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi phục vụ ra gì.
Người phục vụ không khỏi nhíu mày nói:
"Mấy vị tiên sinh này, nếu không gọi đồ ăn thì mời rời đi."
"Hôm nay bọn tôi muốn ngồi đây! Nếu có bản lĩnh thì kéo tao đi thử xem?"
"Anh—! Sao anh lại làm vậy?"
Khuôn mặt của người phục vụ đỏ lên vì tức giận, nhưng bọn họ hoàn toàn phớt lờ điều đó.
"Tránh ra mau, còn ồn ào nữa đừng trách sao bọn tôi ra tay!"
"Các người! Các người muốn gây rối sao, tôi sẽ đi gọi quản lý!"
Người phục vụ dậm chân, giận dữ chạy ra phía sau.
Mục Y Nhân không khỏi cau mày nói:
"Lăng Việt, bọn họ quá đáng như vậy để làm gì?"
"Giả vờ đó!"
"Giả vờ? Ý anh là? Họ đến đây để gây sự?"
"Có thể là vậy, không phải việc của chúng ta, ăn đi."
"Ồ~!"
Cô ngoan ngoãn gật đầu, một lúc sau, người phục vụ vừa nãy lôi kéo một người đẹp bước ra.
Người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc búi cao, người mặc một bộ vest đen, tỏa ra vẻ đẹp tri thức của một nhân viên văn phòng nơi công sở.
"Quản lý, chính là mấy người này, không muốn gọi món mà còn ngồi đây chiếm chỗ!"
Sau khi người phụ nữ liếc nhìn qua bốn người kia thì đồng tử không tự chủ co rút lại, lập tức quay đầu đi, trầm giọng nói:
"Trần, không cần quan tâm đến bọn họ nữa, bọn họ muốn ngồi bao lâu thì cứ cho bọn họ ngồi đi, đừng chọc bọn họ!"
"Quản lí?"
Người phục vụ tỏ vẻ bối rối, nhưng người phụ nữ chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của cô ta chút nào, đang có ý định 'bỏ chạy' trở về.
Vào lúc này, một trong bốn người kia đột nhiên cười phá lên.
"Chị Thái, đã lâu không gặp, chị làm gì mà đi nhanh thế?"
"Tôi không phải chị Thái, anh nhận lầm người rồi."
"Không thể sai được! Vừa vào cửa chúng tôi đã ngửi được rồi, mấy món này chắc chắn chỉ có thể là do Thái Trường Viễn, Thái trù thần làm ra."
"Thái Trường Viễn?"
Mục Y Nhân không khỏi kêu lên.
"Khó trách đồ ăn ở đây ngon như vậy, thì ra là do Thái Trường Viễn làm đầu bếp!"
Lăng Việt nhàn nhạt nói:
"Thái Trường Viễn này rất nổi tiếng sao?"
"Tất nhiên, Thái Trường Viễn là một nhân vật kỳ cựu trong giới ẩm thực Trung Quốc! Nghe nói tổ tiên của ông ấy là đầu bếp nấu ăn trong hoàng cung, cho nên các công thức nấu ăn được truyền lại là vô giá! Tôi chỉ không ngờ rằng ông ấy sẽ xuất hiện ở đây! Thật sự thì nếu là món ông ấy nấu thì cái giá này cũng không phải là quá đáng!"
"Đúng là tuyệt vời!"
Bên này hai người Lăng Việt nói chuyện vui vẻ, bên kia quản lý Thái đã không thể trốn được nữa.
Cô ta quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì? Giết người chẳng bằng một cái gật đầu*, nhà họ Thái bọn tôi đã rời khỏi Tây Bắc rồi mà các người vẫn đuổi theo tới tận đây, không phải rất quá đáng rồi sao?"
(Ẩn dụ: đừng quá đi quá xa, kẻo hại người vô tội hay mang thêm phiền phức, đau đớn bất hạnh cho người khác, trong khi bản thân chưa chắc đã được lợi ích bao nhiêu.)
"Ha ha, sao chị Thái lại tức giận? Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi là mời Thái tiên sinh trở về hưởng phúc."
"Đúng vậy, làm đầu bếp riêng cho ngài Mã của tôi còn tốt hơn nhiều so với làm đầu bếp nấu cho bọn tiện dân này ăn."
"Ngài Mã đã quyết định ra số tiền thuê rất cao, chắc chắn sẽ không bạc đãi ông Thái đâu!"
Sắc mặt quản lý Thái tái nhợt vì tức giận, lồng ngực phập phồng liên tục.
"Đừng nói tốt như vậy, rõ ràng các người chỉ muốn đoạt lấy công thức hoàng gia của nhà họ Thái chúng tôi."
"Ha ha ha, chị Thái, đồ vật của nhà họ Thái các người có thể lọt vào mắt của Mã sư phụ chính là nhà họ Thái có phúc rồi! Sao cô lại cố chấp như vậy?"
"Đúng vậy, cô đối đầu với Mã tiên sinh nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Thay vì làm như vậy, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đi.
Thái độ tốt một chút thì chúng tôi còn có thể giúp cô làm vài việc vặt."
"Nhảm nhí! Mã Trường Long thật sự tự coi mình là hoàng đế?"
"Mã đại sư không phải là hoàng đế, nhưng Mã đại sư có thể giết hai ông cháu các người!"
Lời này vừa dứt thì phía sau truyền đến một âm thanh uy nghiêm.
"Khẩu khí cũng lớn thật đấy!"
Bấy giờ, một ông lão tóc hoa râm bước ra, khuôn mặt hồng hào, dáng người vạm vỡ.
Nhìn thấy ông, chị Thái lập tức bước tới, nói với vẻ lo lắng:
"Ông nội, sao ông lại ra ngoài?"
"Nếu như ông không đi ra, bọn họ sẽ chịu bỏ qua sao?"
Nói xong, ông Thái tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào những người trước mặt.
Mấy thanh niên kia thấy vậy thì bật cười bỡn cợt.
"Vẫn là ông Thái có đầu óc tốt, suy nghĩ rất rõ ràng."
"Có ai có thể thoát khỏi tầm ngắm của ông Mã chứ?"
Thái Trường Viễn cười lạnh.
"Để tôi nói cho các người biết! Công thức hoàng gia của nhà họ Thái chúng tôi chỉ truyền lại cho con cháu trong nhà! Cho dù Thái Trường Viễn tôi có phải liều mạng, thì tôi cũng sẽ không bao giờ giao nó cho các người! Về phần phục vụ Mã Xương Long lại càng không thể! Hắn ta không xứng để tôi làm đầu bếp riêng!”
Mấy người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Ông Thái, đừng quá đáng quá!"
"Hay lắm! Chúng tôi chỉ muốn thương lượng đàng hoàng cùng với ông nhưng ông rượu mừng không uống, cứ muốn uống rượu phạt sao!"
"Lão già, cái gì tôi cùng tốt, duy chỉ có tính tình là không tốt đâu!"
"Khốn nạn, đã vậy thì đừng trách sao!"
Đám người đồng loạt đứng lên, siết chặt nắm đấm vang lên loạt tiếng răng rắc!
"Đừng giết ông ta, chừa cái mạng của ông ta lại để còn giao ra công thức hoàng gia!"
"Được rồi!"
Ông Thái khịt mũi lạnh lùng, bước chân vững vàng bước về phía trước mà không sợ hãi.
Có thể thấy rằng ông ta cũng có một chút bản lĩnh.
Hai bên lập tức lao vào chiến đấu trong tích tắc.
"Bùm--!"
Mỗi đòn tùng ra đều là đòn sát thủ!
Ông Thái không nương tay chút nào, đám người bên kia cũng đang cố gắng đánh bại ông ta.
Nhìn thấy ông Thái dũng cảm đối mặt với kẻ thù như vậy, Mục Y Nhân không thể không nói:
"Có vẻ như Thái tiên sinh khá mạnh mẽ, có lẽ ông ấy sẽ đánh bại được bọn người kia!"
Lăng Việt liếc nhìn.
"Em nghĩ nhiều quá rồi!"
"Không thể nào?"
Mục Y Nhân không khỏi nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ không tin..