Như đã nói, một khi chuyên gia ra tay, sẽ biết có hay là không.
Từ ánh mắt của Mục Y Nhân, trong chốc lát đã có thể thấy Thái Trường Viễn đã chiếm thế thượng phong, nhưng Lăng Việt lại có thể thấy một cách rõ ràng!
Thái Trường Viễn thừa sức, nhưng không đủ lực!
Sở dĩ ngay từ đầu ông ta đã tung ra đòn tấn công quyết liệt là vì muốn hạ gục đối thủ một cách nhanh chóng.
Nếu trận đấu không tính theo thời gian, Thái Trường Viễn chắc chắn sẽ thua.
Quả nhiên sau hai phút, Thái Trường Viễn dần dần trở nên yếu ớt, chỉ lộ ra một sơ hở đã bị đối thủ đá bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Ông nội!"
Thái tiểu thư lập tức tiến lên đỡ ông nội dậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự lo lắng.
Bốn thanh niên khạc nhổ một cái.
"Xương của lão già này vẫn còn cứng lắm, đấm ổng mà suýt gãy cả tay!"
"Ông Nội, người không sao chứ?"
Đôi mắt Thái tiểu thư rơi hàng nước mắt, cực kì đau lòng.
Thái lão gia nhịn không được mà thở dài.
"Ông không sao, chỉ là già rồi, chân tay không được tốt!"
Ông ta nói xong, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái.
"Các người đã thắng, tôi đánh không lại các người, Thái lão gia tôi tính thế này, đây là công thức thực đơn hoàng gia, các người cầm lấy, mau cút đi!"
Thái lão gia ném ra một quyển công thức mang phong cách cổ xưa, mấy người bọn họ nhặt quyển sổ lên, sau đó lật hai tranh sách ra rồi cười ha hả.
"Lão già, coi như ông có chút đầu óc.
Nhưng mà...!Còn cần làm phiền ông, đi theo chúng ta một chuyến."
Thái lão gia sắc mặt lập tức thay đổi.
"Tôi đã giao công thức thực đơn hoàng gia rồi, các người còn muốn gì nữa?"
"Thái lão gia, công thức độc quyền của ông đã giao ra, nhưng ông cũng đưa tay nghề ra, nếu như đặt ông ở bên ngoài, ông sẽ truyền lại cho mười người, sau đó mọi người sẽ biết món ăn trong công thức này.
Công thức cung đình này, giá trị là gì?"
"Các người! Các người thật là kinh người quá đáng!"
Mấy người bọn họ nhe răng cười dữ tợn.
"Thái lão gia, muốn trách thì trách ông vô năng, còn không mau nghe lời!”
Thái tiểu thư dang hai tay đứng trước mặt Thái lão gia.
"Đừng hại ông nội tôi, nếu các người muốn giết thì cứ giết tôi đi! Ông nội tôi đã già như vậy rồi, sống không được mấy năm nữa! Cầu xin các người hãy để cho ông nội tôi một con đường sống."
Mấy người bọn họ đang nhìn dáng người thanh tú của Thái tiểu thư, liếc nhìn qua lại vài lần, trong mắt lộ ra vài tia động dục.
"Lòng hiếu thảo của Thái tiểu thư thực sự rất cảm động."
"Mỹ nữ xinh đẹp như này, giết thì thật đáng tiếc!
"Không bằng, Thái tiểu thư cùng chúng ta ra ngoài uống vài chén đi.
Ông và cả cô nữa chuyện cũ chúng tôi sẽ bỏ qua."
"Đúng vậy, chỉ cần chúng ta trở về đừng nói chuyện này nữa, Mã gia sẽ không tiếp tục truy cứu!"
Sắc mặt Thái tiểu thư tái nhợt, Thái lão gia càng thêm tức giận!
"Khốn nạn.
Các ngươi là một lũ súc sinh.
Khụ khụ! Khụ …"
Tức giận đến cực điểm, ông tại lại một lần nữa phun ra mấy ngụm máu.
Thái tiểu thư đau lòng đến rơi nước mắt, cắn môi, trong mắt hiện lên sự kiên quyết.
"Tôi sẽ đi với các người, nên các người hãy để ông tôi đi."
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giữ lời hứa!"
Bốn người bọn họ nở nụ cười hung dữ, và Thái lão gia giận dữ hét lên: "Tiểu Nhã, con không được phép đến đó! Hôm nay ta có chết cũng sẽ không cho con đi!
Nói xong, ông ta bước về phía trước.
Một thanh niên trong số đó lạnh lùng liếc nhìn.
"Tự tìm cái chết!"
Nói xong, gã ta lại giơ chân lên đá một cước đá vào người Thái lão gia, bay ra ngoài.
"Ông nội!”
Thái tiểu thư cảm thấy vô cùng đau khổ, Thái Trường Viễn hơi thở đã yếu rồi, nếu lại đá thêm nữa nhất định sẽ chết!
"Cô gái à, kêu ông nội cũng vô dụng, đã không bảo vệ được cô nữa rồi!"
"Ông nội...!ọ ọ ọ..."
...!
Nhìn thấy một màn này, Mục Y Nhân chịu không nổi nữa, trực tiếp xông lên.
"Các người chơi đủ chưa? Các Người ác như vậy, không sợ mất mạng sao?"
Mọi người liền sửng sốt, hướng về phía Mục Y Nhân mà liếc nhìn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc!
So với Thái tiểu thư, dung mạo của Mục Y Nhân thậm chí còn cao hơn một bậc!
Sau ánh mắt thèm thuồng là một số ít người đưa ra ánh mắt trêu chọc.
"Cô gái nhỏ, cô thật là rất nhân từ! Nhưng đáng tiếc, đầu óc cô không được tốt lắm."
"Dám quản chuyện của chúng tôi thì phải trả một cái giá tương ứng."
"Đúng lúc, nhưng một mình Thái tiểu thư không đủ cho chúng ta chơi đùa, lát nữa sẽ có thêm người, cùng chúng ta chơi đùa cùng chỗ!"
Lời này vừa dứt, nhiệt độ toàn bộ nhà hàng đột nhiên hạ xuống.
Nhiều người không khỏi rùng mình.
"Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?"
Lăng Việt cầm một tờ giấy ăn lên lau miệng, đứng dậy liếc mắt nhìn mấy người bọn họ.
"Ai cho các ngươi dũng khí tại Giang Châu làm càn hả?"
Mấy người bọn họ đều kinh ngạc, sau đó híp mắt lại nhìn.
"Hôm nay mấy người chúng ta ra ngoài không xem hoàng lịch à? Như thế nào lại có một con chó con xông tới sủa bậy chứ?"
Vẻ mặt Lăng Việt lạnh nhạt.
"Tự đi tìm cái chết!"
Vừa dứt lời, hắn vươn tay ra vào không trung đấm một phát.
"Ngươi thật to gan! Sao dám..."
Mấy người vừa mới mở miệng, đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài.
Thời điểm rơi xuống đất, đã khong biết chết hay sống!
Ngay lập tức trong nhà hàng tràn ngập sự yên tĩnh đến sợ.
"Chồng thật lợi hại!"
Mục Y Nhân vỗ tay vui vẻ như một cô bé, nhưng Lăng Việt lại nhìn cô chằm chằm.
"Đi thôi.
Từ giờ trở đi không có anh bên cạnh thì không được làm anh hùng nữa!"
"Em biết rồi!".
Mục Y Nhân tiến lên nắm cánh tay Lăng Việt, tựa sát vào hắn, lập tức rời khỏi nhà hàng.
Thái lão gia mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Việt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi! Vẫn còn có một tia máu của sự ngưỡng mộ!
"Cao thủ! Đây chính là cao thủ..! Nếu có được người này phụ trợ chúng ta, hai ông chúng ta có thể đứng vững ở Giang Châu này!"
Thái Tiểu Nãi không khỏi cau mày nói: "Ông nội, người này thực sự nó có mạnh đến như vậy không? Thuộc hạ của Mã Xương Long chắc cũng có cao thủ như vậy phải không?"
Thái lão gia nghiêm nghị nói: "Con không được bất cẩn! Chiêu thức của thằng nhãi này đã có thể đạt đến cấp độ Ngự Khí Phá Không! Hơn nữa nó còn quá trẻ, sau lưng nhất định là có thế lực lớn hơn! Nếu chúng ta có thể kết giao với hắn, cho dù Mã Xương Long không sợ hắn, nhưng nhất định phải sợ thế lực phía sau hắn! Mau, đi tìm xem người này là ai?
"Nhưng mà vết thương của ông nội như thế nào rồi?"
"Ta không có gì đáng lo ngại.
Vận khí điều dưỡng một chút là ổn.
Con mau chóng điều tra rõ thân phận của hắn.
Đây có thể là cơ duyên với Thái Gia chúng ta ngàn vạn lần không được bỏ lỡ."
"Vâng! Ông nội!"
Thái Tiểu Nãi liếc nhìn cánh cửa rồi khẽ cắn môi mà đuổi theo.
Lăng Việt và Mục Y Nhân lái xe đi ngay khi họ rời khỏi nhà, dù sao thì Thái Tiểu Nãi cũng đã muộn một bước.
Khi hai người về đến nhà, Minh Thừa và Tú Nhi cũng đã đuổi kịp về đến nhà
"Thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân đã trở về."
Lăng Việt gật đầu, bình tĩnh nói: “Thiết Quyền Môn thì sao?”
“Ờ…”
Minh Thừa liền cau mày.
"Thiếu gia, Thiết Quyền Môn, dường như những người đó muốn ngài cho bọn họ một cơ hội!".