Thần Y Phục Thù!


Lăng Việt vuốt vuốt huyệt thái dương.

"Vẫn rất ngoan cố! Thôi, nếu bọn họ muốn nói thì cứ nói đi.

Ta cũng muốn xem bọn họ muốn nói điều gì?"
"Vâng, thiếu chủ!"
...!Hôm sau, Mục Y Nhân dậy rất sớm, khiến Lăng Việt không khỏi có chút đau lòng.

"Không phải anh đã nói với em, công tác không nên làm việc quá liều mạng sao, giao cho thủ hạ làm là được rồi."
Mục Y Nhân nghịch ngợm le lưỡi: "Hiện tại tập đoàn Y Nhân đang đang trong giai đoạn tăng trưởng, em phải nỗ lực nhiều một chút! Hôm nay em còn phải chọn một công ty phát ngôn, có rất nhiều việc phải bận rộn, nhất định phải đi sớm một chút."
Lăng Việt không khỏi lắc đầu: "Đầu tiên anh nói trước, nếu em mệt mỏi sinh ra sai lầm thì anh sẽ không chút do dự mua luôn tập đoàn Y Nhân, để em ở nhà làm người vợ đảm đang!"
"Biết rồi!" Mục Y Nhân khẽ hôn lên mặt Lăng Việt một cái, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy mà thủ tỉ bên tai Lăng Việt: "Chồng yêu, em đi đây.

Phải nhớ em đó nhé."
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài, Khả Khả đã chờ ở ngoài cửa.

"Em chậm một chút, ngã bây giờ!"
"Biết rồi!"
"Cái con bé này, càng lúc càng giống con nít."
Tú Nhi vừa tiến đến nhịn không được hé miệng cười một tiếng.

"Con gái lúc yêu đương IQ gần như bằng không.

Hơn nữa, càng được cưng chiều thì càng giống con nít."
"Sao cô càng ngày lắm mồm giống Minh Thừa vậy?"
"Hì hì, thiếu chủ chớ trách.

Đây là trà của ngài, đủ cho ngài đánh cờ uống hơn nửa ngày."
"Ừm!" Lăng Việt đứng dậy, cầm lấy chén trà đi ra ngoài.

Lúc này, ngoài cửa cũng vừa có một chiếc BMW đậu lại.

"Ông nội, chính là chỗ này!"
"Y quán Lăng gia, không ngờ vị cao nhân kia lại còn là một thầy thuốc."
"Ông nội, con nghe ngóng y quán này cũng là gạt người.

Từ khai trương đến bây giờ không có ai đến khám! Ông xem bọn họ viết cái gì kìa, xem bệnh ở chỗ này thấp nhất cũng lên đến trăm vạn!"
Lão giả lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: “Tiểu Nhã, không thể nói bậy, con phải biết rằng hiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
"Ông nội, võ công của hắn đã rất lợi hại, không khả năng y thuật còn lợi hại như vậy đúng ko?"
"Mặc kệ y thuật của hắn là thật hay giả, hôm nay chúng ta tới là đến cảm ơn người ta, không đc phép càn quấy."
Dứt lời, Lăng Việt đã bước ra cửa lớn.

Nhìn thấy Lăng Việt đi ra, một già một trẻ lập tức tiến lên.

"Ngài Lăng!"
Lăng Việt liếc nhìn hai người một cái: "Sao hai người lại tới đây?"
"Hồi ngài Lăng, hôm qua ngài ra tay tương trợ trong nhà ăn, giúp hai ông cháu chúng tôi thoát được một kiếp, hôm nay hai chúng tôi đặc biệt đến để cám ơn ngài!"
"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Ngài Lăng quá khách sáo.

Đối với ngài là tiện tay thôi, nhưng đối với ông cháu chúng tôi lại là chuyện cứu mạng! Lão hủ đã chuẩn bị lễ mọn, không biết ngài Lăng có thể nể mặt để lão hủ tỏ tâm ý không"
Lăng Việt khẽ nhíu mày, một lát sau mới mở miệng: "Vậy vào đi!"
Nói xong, hắn quay người đi vào, Tú Nhi thấy hắn quay lại thì không khỏi sững sờ.

Đợi nhìn thấy hai ông cháu Thái Trường Viễn phía sau hắn, cô ấy mới hiểu vì sao Lăng Việt quay trở về.

Mấy người bước vào trung đường, Thái Nhã hiếu kỳ liếc nhìn bốn phía, mà Thái Trường Viễn thì dùng hai tay dâng lên một hộp gỗ.

"Ngài Lăng, tôi biết ngài là người tu luyện, ngài cũng chướng mắt vật thế tục.

Cho nên, lão hủ chuẩn bị một gốc nhân sâm chín trăm năm, hi vọng ngài Lăng không ghét bỏ!"
Lăng Việt lạnh nhạt gật gật đầu: "Có lòng."
Lời này làm Thái Nhã rất khó chịu.

Nhân sâm chín trăm năm có giá trị phi phàm, không có 10 triệu thì tuyệt đối không lấy được!
Hơn nữa, loại bảo vật trời đất này cực kỳ khan hiếm, hoàn toàn là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, sao đến chỗ Lăng Việt lại như không đáng tiền thế?
Hơn nữa Lăng Việt ăn nói ngạo mạn, làm chút thiện cảm sau cùng của cô dành cho Lăng Việt cũng biến mất.

"Anh là thầy thuốc? Anh còn trẻ như vậy, có giấy phép hành nghề y không?"
Thái Nhã đột nhiên nói ra một câu, nhưng Lăng Việt vẫn không trả lời cô ta.

Thái Trường Viễn nhịn không được cau mày quát: "Tiểu Nhã, không thể nói vớ vẩn!"
Sau đó, ông vội vàng xin lỗi Lăng Việt: "Ngài Lăng, cháu gái của tôi có thói kiêu căng, ngài đừng để trong lòng!"
Lăng Việt thản nhiên nói: "Không sao, con nít thôi."
"Này! Anh nói ai là con nít hả?" Thái Nhã lập tức nhíu mày, không vui đáp trả.

Lăng Việt hơi hơi nheo mắt lại, liếc nhìn cô ta một cái: "Hôm qua trong quán ăn không phải cô rất sợ à? Hôm nay lại hung hăng lắm! Là cô cảm thấy mình rất lợi hại, hay là...!Cô nghĩ tôi không dám giết cô giống những người kia?"
Câu nói sau cùng kia mang theo một tia sát ý nhàn nhạt, khiến Thái Nhã không nhịn được giật mình một cái, nuốt ngụm nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.

Tình cảnh lập tức trở nên hơi xấu hổ, ông cụ Thái vội vàng đi ra hoà giải: "Ngài Lăng, xin ngài bớt giận, đều là tôi dạy dỗ không tốt."
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Lão hồ ly Thái Trường Viễn cười ha ha, lập tức đổi chủ đề: "Đúng rồi, ngài Lăng, đúng lúc hôm qua tôi cũng bị thương.

Không biết ngài Lăng có thể xem cho tôi hay không?"
"Được!" Thái Trường Viễn vội vàng cười vươn tay cho Lăng Việt bắt mạch.

Nhưng Lăng Việt lại không động, điều này khiến Thái Trường Viễn hơi sững sờ.

"Ngài Lăng...!?"
Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Ông không phải người hữu duyên!"
Câu nói này khiến Thái Trường Viễn không khỏi hơi xấu hổ.

Nói bóng gió là bảo ông bỏ tiền, nhưng Thái Trường Viễn không tiện thu tay lại, dù sao ông ta muốn đến để bấu víu quan hệ.

"Tiểu Nhã, quét thẻ cho ngài Lăng."
Thái Nhã bĩu cái miệng nhỏ ra: "Ông nội! Hai chúng ta trốn tới từ Tây Bắc, tổng cộng chỉ mang theo 40 triệu, mở tiệm dùng 20 triệu.

Lại bỏ ra 10 triệu mua nhân sâm cho hắn, nào có nhiều tiền như vậy?"
Nói xong, cô ta lại hô lớn về hướng Lăng Việt: "Người như anh có thấy mình tham quá không? Chúng tôi đã đưa cho anh nhân sâm trị giá 10 triệu, anh còn muốn thu tiền chữa bệnh, thật là quỷ hẹp hòi!"
Lăng Việt sắc mặt lạnh lùng nói: "Nhân sâm là tiền cứu mạng của các người! Hiện tại móc ra là tiền chữa bệnh! Đương nhiên, cô cũng có thể không đưa, vậy chớ chậm trễ tôi đi chơi cờ."
"Anh — —!"
"Được! Tiểu Nhã, im ngay, quẹt thẻ cho ngài Lăng! Không được làm ngài Lăng tức giận nữa!"
Thái Nhã tức đến dậm chân một cái, móc thẻ ra vỗ lên mặt bàn.

"Được rồi, con mặc kệ ông! Ông thích cho hắn bao nhiêu tiền thì cho!"
Nói xong, cô ta thở phì phò chạy tới cửa, hai tay ôm ngực, chu cái miệng nhỏ ra không nói câu nào.

Ông cụ Thái lúng túng quẹt thẻ cho Lăng Việt, vươn tay ra để Lăng Việt xem.

Lăng Việt cũng không tức giận, dù sao cũng phải ôn hòa đối đãi với vụ làm ăn đầu tiên từ khi khai trương.

Hắn vươn tay ra, một luồng chân khí tràn vào huyết mạch của ông cụ Thái.

Chỉ trong tích tắc, thân thể ông cụ Thái đột nhiên run lên!
Trong đôi mắt già nua bắn ra ánh hào quang, nhìn về phía Lăng Việt giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui