Mọi người trợn mắt tròn xoe, phía ngoài điện, một bóng người mặc quần áo màu trắng, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi bước vào.
Bóng người này chính là “Quỷ Cốc thiếu chủ, Lăng Việt!”
Lăng Việt vừa liếc một cái ánh mắt của mọi người liền hiện lên sợ hãi.
Ở thế gian lại còn có kẻ có một loại khí chất thần tiên như thế này sao?
Sự kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, rất nhanh sau đó, lửa giận của mọi người liền lần nữa xông lên đầu.
Trong đó có một vị trưởng lão Hổ Môn giận dữ mắng mỏ một tiếng, hắn liền vỗ cái ghế hung hăng mắng:
“To gan, tuy ngươi là thiếu chủ của Quỷ Cốc nhưng ngươi cũng không đem Hổ Môn chúng ta để vào trong mắt sao!
Dám đánh người ở địa bàn của Hổ Môn chúng ta giết đệ tử của chúng ta, ngươi xem Hổ Môn chúng ta là cái gì hã?”
Lăng Việt nhàn nhạt quét mắt nhìn ông ta một cái, ánh mắt cũng không nhìn hắn quá lâu.
Sau đó, ánh mắt của hắn quét một vòng di chuyển đến trên người của môn chủ Hổ Môn, cuối cùng thì dừng hẵn ngay tại Đại trưởng lão Hỗ Môn.
Tất cả mọi người Hổ Môn lúc này, cũng chỉ có người này là khí thế mạnh nhất, thực lực cũng là mạnh nhất!
Xưa nay Lăng Việt chỉ nói chuyện với người lớn nhất hoặc với người có quyền phát biểu mà thôi.
“Ngươi, là người phương nào?”
Tên trưởng lão vừa mới mở miệng mắng Lăng Việt lại lần nữa vỗ bàn đứng dậy, hắn tức giận chỉ Lăng Việt quát:
“Nhóc con, ngươi chớ có càn rỡ, đừng có bất kính đối với Đại trưởng lão Hổ Môn chúng ta!”
“Lải nhải cả ngày, chẳng lẽ ngươi tưởng mình là ông này bà nọ rồi hay sao?”
Lăng Việt vừa dứt lời, lập tức đánh ra một quyền.
“Phanh — —!”
Chỉ một quyền, tên trưởng lão kia bay rớt ra ngoài, va vào vách tường lớn, rơi xuống đất, không biết còn sống hay là đã chết.
Bầu không khí lúc này giống như nước bị đông cứng lại, yên tĩnh đến kì lạ.
Lúc này tất cả đều hiểu ra, lúc trước bọn phẫn nộ vì Lăng Việt quá ngạo mạng còn bây giờ lại khiếp sợ trước thực lực của Lăng Việt!
Ngay cả tên Đại trưởng lão lúc trước phách lối nói rằng không coi Lăng Việt ra gì thì giờ phút này, ánh mắt của ông ta cũng híp lại, trong long cảnh giác nhìn Lăng Việt.
Lăng Việt mở miệng lần nữa.
“Là ông bắt người của tôi sao? Giao người ra đây!”
Ngắn ngủi chỉ một câu có mười một chữ, nhưng câu nói này của Lăng Việt thể hiện rõ sự bá đạo của hắn, thái độ này của Lăng Việt làm cho ánh mắt của Đại trưởng lão nheo lại.
Ông ta nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng, âm thanh có hơi lạnh lùng nói:
“Ta thân là Đại trưởng lão của Hổ Môn, chỉ là một tên đệ tử Quỷ Cốc lại dám trêu chọc ta, ta dạy dỗ hắn một chút không được hay sao? Ngược lại là các hạ, đã đi vào Hổ Môn chúng ta mà còn bá đạo như vậy, không phân biệt được tốt xấu liền giết người, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình quá đáng hay sao?”
Sắc mặt của Lăng Việt trở nên lạnh lẽo..