Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Tuyết tần nhìn hắn, ánh mắt sáng như kiếm: "Như thế nào? Chính là ngươi nói, nhưng lại không dám làm sao? Nếu phải làm đại sự, liền không thể không hy sinh vài việc!"

"Mẫu phi, đó là phụ hoàng! Nhi thần vừa mới chỉ là tức giận, mà nhất thời không suy nghĩ..."

"Tức giận mới có thể nói ra được sao? Theo ta thấy! Trong lòng của ngươi đã sớm có suy nghĩ này rồi, không phải sao? Ngươi chính là hài tử của ta, ta còn không biết trong lòng của ngươi muốn cái gì sao?"

Tuyết tần nhìn thẳng vào mắt hắn

Phù Nguyên Phong bị nhìn chằm chằm như vậy, da đầu cũng run lên, đột nhiên có cảm giác, có phải mẫu phi phát điên rồi hay không?

Kỳ thật hắn nói giết phụ hoàng, như thế nào cũng không phải phát điên rồi sao?

"Ta bảy ngày trước đã viết thư đưa đến cho hoàng huynh ở Dị quốc, tối thiểu một tháng nữa, hoàng huynh sẽ đến Ti U quốc. Nếu ngươi thật sự muốn ngồi trên long ỷ kia, tốt nhất ở bên cạnh hoàng cữu ngươi. Đợi đến khi thánh thượng quy thiên. Đến lúc đó chỉ cần Trấn Bắc Hậu hét một tiếng, như vậy, người ngồi trên long ỷ kia sẽ là ngươi!"

Tuyết tần lời nói hấp dẫn

Nàng chịu mọi sóng gió trong hậu cung, mỗi ngày đều phải nở khuôn mặt tươi cười đi nghênh đón lão già kia!

Những năm gần đây, mặc kệ nàng sinh bao nhiêu đứa nhỏ, thân phận cũng không được nâng lên. Còn bị người khác bức bách!

Thật vất vả lắm mới tìm được chỗ dựa Cốc hoàng hậu, chính là Cốc hoàng hậu cùng Uyển phi tranh chấp, lại lấy nàng làm lá chắn, chính mình thật sự bị oan uổng, lúc này đây bị Cốc hoàng hậu không để ý tới, trở thành người bị cả hậu cung chê cười!

Cái gì mà tỷ muội tình thâm, toàn bộ đều là chó má!

Nếu không có đứa con hôm nay nói lời này, nàng vẫn còn không có dám hạ quyết tâm!

Nếu thánh thượng đã đối với nàng bất nhân, vậy cũng đừng trách nàng bất nghĩa

Hai mẫu tử ở trong Tử Dương cung bàn bạc kế hoạch kế tiếp, chẳng biết lời nói này của các nàng đã bị Quỳnh Hoa nghe không sót chữ nào

Quỳnh Hoa ở bên nghe, mới cảm thấy được hai mẫu tử nhà này rất giống nhau, cùng một dạng ngu ngốc

Đợi ước chừng nửa canh giờ, nàng mới hô to bưng nước trà tiến vào, làm như chuyện gì cũng không biết

Ban đêm, thừa dịp mọi người không để ý, nàng từ Tử Đường cùng lẳng lặng đi ra ngoài

Mới vừa đi tới cửa sau, tay định đưa ra lệnh bài, đã bị thanh âm lạnh như băng của Tuyết tần ngăn lại: "Quỳnh Hoa, trễ thế này, ngươi còn muốn đi đâu?"

Quỳnh Hoa hoảng sợ, quay người lại, liền thấy Tuyết tần y phục chỉnh tề cùng với thất hoàng tử Phù Nguyên Phong còn đứng ở phía sau

Tại sao có thể như vậy?

Không phải sau bữa tối chính nàng đã tiễn hắn ly khai khỏi Tử Dương cung sao?

Tại sao lại ở chỗ này?!

Quỳnh Hoa trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh Tuyết tần: "Gió thu khô hanh, nô tỳ không ngủ được, đang định đi ngự phòng lấy chút hạt sen, tiện thể cấp nương nương người"

Tuyết tần gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, tựa tiếu phi tiếu: "Úc? Nguyên lại như vậy, vì sao cửa chính không đi, lại muốn đi cửa sau?"

"Khoảng cách từ cửa sau đến ngự phòng tương đối gần..."

Quỳnh Hoa trong lòng bất an, sợ hãi Tuyết tần đối với mình gây khó dễ, đến lúc đó chính mình thật là chết không có chỗ chôn!

Tuyết tần đột nhiên nở nụ cười: "Quỳnh Hoa tại sao không nói, cửa sau ra bên ngoài cung có điều gần hơn?"

Quỳnh Hoa bùm một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất: "Nương nương, nô tỳ thật không có ý này! Xin nương nương minh xét!"

"Người có ý này hay không ta không biết, nhưng ta lúc trước viết thư cho hoàng huynh, ngươi lại giao cho thập hoàng tử Phù Nguyên Tuấn. Việc này ngươi phải giải thích như thế nào?"

"Việc này ta tuyệt không làm, nô tỳ đoạn sẽ không bán đứng nương nương!"

Quỳnh Hoa sống chết không thừa nhận, nàng biết chỉ cần mình thừa nhận, đêm nay chính là ngày chết của nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui