Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Edit + beta: Tử Nhã

Lão tướng quân Hứa Tử Minh thở dài một tiếng, “Còn chưa đến lúc.”

“Ngoại tổ phụ!”

Lạc Thuấn Thần nóng giận gọi ông một tiếng, nói ra quyết định của bản thân mình, “Cho đến bây giờ ta đã trốn tránh nhiều năm như vậy, nếu không chịu phản công, chỉ sợ Vạn Đức Hậu sẽ động thủ với ngoại tổ phụ tại núi Cổ Thú này.”

“Hắn muốn đến thì cứ việc đến, lão phu sợ hắn sao?”

Lão tướng quân trừng mắt liếc hắn một cái, vẻ mặt tức giận, “Thuấn Thần! Ngươi nghe lời ngoại tổ phụ, hiện giờ không phải lúc để đối phó Vạn Đức Hậu! Hệt như lúc ngươi ở chiến trường, cũng không nên gấp gáp lập công, cần bình tĩnh đợi thời cơ!”

Lạc Thuấn Thần cắn cắn môi, cũng không nói lời nào.

Quý Như Yên nhìn hai ông cháu này, đang hảo hảo nói chuyện, sao nàng lại cảm thấy không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng?

“Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần, kỳ thật ta cảm thấy hiện tại chưa chắc là cơ hội tốt để đối phó với Vạn Dức Hầu, nhưng không có nghĩa là để yên cho hắn gây họa.”

Lời nói của Quý Như Yên, khiến Lạc Thuấn Thần sáng mắt.

Đúng vậy!

Hiện giờ không thể giết hắn, nhưng vẫn có thể gây phiền toái cho hắn mà.

Lão tướng quân Hứa Tử Minh thoáng nhìn qua Quý Như Yên, “Ngươi có cách sao?”

Quý Như Yên cười hắc hắc, “Chẳng hạn như, nó!”

Lời nói vừa dứt, tiểu tử trong tay liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Lão tướng quân Hứa Tử Minh cẩn thận đánh giá tiểu gia hỏa kia, kích thước chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt to màu lam, sống động như ngọc bích, mặc dù móng vuốt có hơi nhỏ, nhưng sắc bén vô cùng.

Cũng bởi, tiểu tử kia được thả ra, cũng không chịu đứng yên, trực tiếp nhảy về phía bàn thạch tìm một hòn đá, bỏ vào miệng ăn, vừa ăn vừa nhìn về phía mọi người.

Quý Như Yên cũng biết tiểu gia hỏa này không đơn giản, bởi vì cái bàn bằng đá cẩm thạch kia độ dày cũng không nhỏ, móng vuốt kia vừa quờ ngang qua hòn đá trong chớp mắt, chẳng khác gì cắt một miếng đậu hủ.

“Đây là loại cổ thú gì?”

Lão tướng quân Hứa Tử Minh đánh giá một lúc lâu, ngây ngẩn không biết đây là thứ gì.

Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần cười khổ, chớ nói lão tướng quân Hứa Tử Minh không biết gì, bản thân bọn họ còn không biết nữa là.

Chính là do đêm hôm qua ra ngoài dạo một vòng, kết quả lại dẫn về thứ quái vật này.

“Ngoại tổ phụ, ta cũng không biết đây là thứ cổ thú gì. Nhưng năng lực của nó, cũng không đáng lo ngại. Nó còn có khả năng tàng hình, vào thời điểm này, có thể giúp chúng ta rất nhiều việc.”

Quý Như Yên thành thật trả lời.

Chẳng qua, có một điều nàng chưa nói tới.

Chính là tên tiểu tử này thập phần thông minh lanh lợi, cần sử dụng nó trong một số việc, chắc chắn sẽ giúp nàng hảo hảo kiếm bạc.

Gặp gỡ được một tiểu quái vật như vậy, nàng cũng chỉ biết im lặng nhìn trời.

Thật ra, tiểu gia hỏa này đã muốn bám lên người nàng, muốn thoát thân cũng là một việc rất khó khăn!

Lão tướng quân Hứa Tử Minh gật gật đầu, “Nếu ngươi đã nói vậy, thì cứ làm đi, nhớ cẩn thận một chút, đừng để lưu lại chứng cứ!”

Nghe thấy ông dặn dò, Quý Như Yên chớp chớp mắt.

Xem ra, ngoại tổ phụ đối với Vạn Đức Hậu, đã không nhẫn nhịn được nữa.

Nếu không sẽ không ưng thuận việc nàng ngáng chân Vạn Đức Hậu, nàng vốn đã nghĩ kỹ, ngày mai nhất định phải khiến cho Vạn Đức Hậu kia hảo hảo chịu trọng thương mới được.

Ngày mai chính là buổi săn đầu tiên, Lạc Thuấn Thần từng nói cho mình biết, thực lực của Vạn Đức Hậu thật không tồi, hơn nữa còn có một đội thuộc loại làm thuê.

Đám người làm thuê kia đều là những võ soái đẳng cấp, cũng chính là tuyệt đỉnh cao thủ.

Đám ngươi làm thuê đó, đừng nói đến sự lợi hại ở Thiên Độc Quốc, cho dù là toàn bộ đại lục, cũng tuyệt vô địch.

Quý Như Yên đưa tay sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, đột nhiên nói, “Ngươi có thể ăn như vậy, sau này gọi ngươi là Ngật Hóa (ăn hàng) đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui