Tại sao lại có thể như vậy?
Dư Thiếu Đường,là một người mà bọn họ không hề dám đụng tới.
Dư Thiếu Đường đến nhà họ Hạ, nhà họ Hạ còn khát khao được quỳ xuống hoan nghênh.
Người như vậy mà lại quỳ trước mặt Trần Hạo Hiên để xin lỗi sao?
Nhưng sắc mặt Trần Hạo Hiên lại chẳng có được một chút thả lỏng.
Anh chỉ hời hợt nói một câu: "Đứng lên đi.
"
Dư Thiếu Đường nghe thấy như vậy, mới chầm chậm đứng dậy.
Sau đó, Trần Hạo Hiên lại nói với người bên cạnh: "Đưa hội trưởng Dư vào đi.
"
Dư Thiếu Đường cực kỳ kích động, giống hệt như đã lấy được một tấm vé lên còn tàu Nô-ê vậy.
Ông ta không ngừng gật đầu, nói: "Tạ ơn ngài.
"
Toàn bộ sự việc diễn ra còn chưa tới một phút nhưng, sự xúc phạm dành cho nhà họ Hạ là vô cùng to lớn.
Hạ Cơ Uyển cắn răng nghiến lợi, vẫn chưa kịp có phản ứng gì.
Ở ngoài cửa một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy tới.
Hạ Cơ Uyển liếc mắt một cái, lập tức biết ngay đây là xe của Khương Ôn Thạc.
Nhưng bây giờ, đáy lòng Hạ Cơ Uyển hệt như đang treo trên chảo dầu nóng vậy.
Cô ta vẫn ra chào đón, chậm rãi hỏi ông ta: "Tổng giám đốc Khương, ông đến đây là…"
So với những người khác, thái độ của Khương Ôn Thạc rất ôn hòa.
Sau khi bước xuống, ông ta đóng cửa xe lại.
Ông ta nhìn Hạ Cơ Uyển, đáp: "Tổng giám đốc Hạ, tân hôn hạnh phúc.
Hôm nay tôi tất nhiên phải đến thăm nhà họ Hạ rồi.
"
Hạ Cơ Uyển thở dài một tiếng, sự bất an trong lòng cuối cùng cũng bình yên.
Hai người ban nãy, tuy địa vị cao nhưng Khương Ôn Thạc mới là người giàu có nhất thành phố Ninh Hạ.
Bao nhiêu nhà đầu tư cũng đều phải qua con mắt của Khương Ôn Thạc.
Khương Ôn Thạc chỉ cần nói một câu không được, tình trạng kinh tế của thành phố Ninh Hạ sẽ phải thụt lùi.
Một người đàn ông có thể đứng được ở vị trí của Khương Ôn Thạc có thể tự xưng là nghịch thiên.
Hạ Cơ Uyển biết được Khương Ôn Thạc đến thăm nhà họ Hạ, tâm tình cực kỳ vui vẻ, vội nói: "Tổng giám đốc Khương, mời ông qua bên này.
"
Khương Ôn Thạc lại lắc đầu, ngừng lại trước cửa.
Những lời ông ta nói khác với Dư Tam Giang nhưng những chuyện mà bọn họ làm lại rất giống nhau.
Từ khi ông ta xuất hiện ở mười tám con phố ở phía Đông đến bây giờ, ánh mắt của ông ta trước sau đều không rời khỏi người Trần Hạ Hiên.
"Tổng giám đốc Khương.
"
"Không phải ông đến thăm nhà họ Hạ chúng tôi à?"
"Tổng giám đốc Khương?"
Hạ Cơ Uyển cảm thấy được sự bất thường cô ta vội vàng hỏi han.
Vào tháng này, cửa hàng Bách Thảo của Phương Hy Văn đã mãng tước nuốt rồng đã ép thành phố Ninh Hạ vào thế một mất một còn.
Khi Hạ Cơ Uyển vừa nói xong lời này, Khương Ôn Thạc cũng quay đầu lại.
Ông ta nở nụ cười nói: "Tổng giám đốc Hạ, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi.
"
Toàn thân Hạ Cơ Uyển đột nhiên run lên, có một linh cảm không lành bao bọc lấy thân thể của Hạ Cơ Uyển: "Tổng giám đốc Khương, ông có ý gì?"
Khương Ôn Thạc cười ha ha, nói: "Cô cho rằng tôi đến nhà họ Hạ để làm cái gì?"
Hạ Cơ Uyển hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải để tham dự lễ cưới sao?"
Bên ngoài mười tám con phố ở phía Đông, vô số người đang nhìn vào người nhà họ Hạ.
Hạ Cơ Uyển tuyệt đối không thể lại mất mặt nữa.
Khương Ôn Thạc hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật có lỗi, đúng là không phải.
Tôi đến nhà họ Hạ, là để xem trò cười của nhà họ Hạ.
Tôi phải xem xem kiến hôi trên đời này phải kinh tởm đến mức nào mới có thể dám tranh giành hào quang với mặt trời, mặt trăng đây.
"
"Hạ Cơ Uyển, nhà họ Hạ đối với Khương Ôn Thạc tôi, mãi mãi là kẻ thù.
"
Nói xong, Khương Ôn Thạc nghênh ngang rời đi, bước vào trong tấm màn che to lớn.
Hạ Cơ Uyển đã ở lì trong nhà mấy ngày rồi, không hề bước chân ra cửa.
Điều mà cô ta mong đợi là một lễ cưới long trọng.
Nhưng bây giờ, điều chờ đợi cô ta lại là…
Từng vị khách mời quan trọng, vậy mà lại đều tham dự lễ cưới của Phương Hy Văn.
Cuối cùng, Hạ Cơ Uyển cũng không thể chịu được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.