"Cái màn che khổng lồ này đã chặn hết đường của mười tám con phố ở phía Đông, đã một tháng rồi vẫn không được phép đi qua."
"Đúng vậy.
Không phải hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ sao? Cho chúng tôi vào xem đi."
"Mau kéo chiếc màn che này ra đi, để chúng tôi thưởng thức hôn lễ hoành tráng này.
Chúng tôi không đủ tư cách tham gia, nhưng chỉ cần được đứng ở xa thưởng thức cũng cảm thấy vui tai vui mắt rồi."
Dường như tất cả những người ở thành phố Ninh Hạ muốn xem náo nhiệt, đều ở đây.
Gần như tất cả các phương tiện truyền thông của thành phố Ninh Hạ, đều ở đây.
Ngay tại thời khắc này, tất cả các ống kính đều nhắm vào mười tám con phố ở phía Đông.
Sau khi Hạ Cơ Uyển gọi điện thoại cho Ngô Vinh, trong lòng cô ta đã tràn đầy tự tin.
Cô ta quay đầu lại, lớn tiếng nói với Phương Hy Văn: "Phương Hy Văn, hôm nay, tôi sẽ cho cô biết được thế nào là vô cùng nhục nhã."
Thân thể mềm mại của Phương Hy Văn run lên.
Nhưng tất cả đã không kịp rồi.
Hạ Cơ Uyển quay người, tràn đầy khí thế.
Cô ta trực tiếp đi về phía chiếc màn che lớn đó.
Ngay sau đó, một tay cô ta kéo chiếc màn xuống.
Mười tám con phố ở phía Đông giăng đầy màn che, chiếc màn che màu đen khiến cho tất cả các con đường từ núi Rác đến các công viên ven sông đều bị chặn lại.
Mà bây giờ, có vô số người đang đứng gần con đường này.
Ngay lập tức, chiếc màn che được buông xuống.
Chiếc màn màu đen bay lên trời rồi rơi xuống.
Hạ Cơ Uyển vô cùng mong chờ.
Đây chính là cái tát lớn nhất mà cô ta dành cho Phương Hy Văn.
Sau chiếc màn che này, cô ta muốn Phương Hy Văn nhìn rõ sự khác biệt một trời một vực giữa nữ vương và loài giun dế.
Bức màn rơi xuống, tiếng hô đầy trời.
Tiếng hò hét vang vọng khắp thành phố Ninh Hạ.
Các ánh đèn flash không ngừng xuất hiện.
Tiếng hô vang kinh ngạc xuyên thủng màng nhĩ.
"Trời, đằng sau bức màn này sao lại có thể hoành tráng như thế được?"
"Thế này quá là xa hoa rồi."
"Nhưng hoàn toàn không có Hạ Cơ Uyển.
Không có một chút liên quan gì đến Hạ Cơ Uyển."
Hạ Cơ Uyển nghe thấy những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ, mười tám con phố ở phía Đông được trang hoàng đến vô cùng huy hoàng, khắp con đường đâu đâu cũng là cây xanh.
Cây xanh ở khắp mọi nơi đều được trang trí một cách cẩn thận, chuyên tâm.
Không những thế, chúng còn được cắt sửa thành hình dáng của Phương Hy Văn.
Mọi công trình kiến trúc đều được cải tạo lại một lần nữa.
Trên mỗi một công trình kiến trúc, toàn bộ đều là ảnh của Phương Hy Văn và bé Hạt Tiêu.
Năm năm trở lại đây, những nỗi khổ mà họ phải chịu đựng.
Tất cả mọi thứ đều được viết ở bên trên.
Độ hoành tráng như thế này, cho dù là hôn lễ Hoàng gia ở nước ngoài cũng chỉ có thể chùn bước.
Khắp con đường từ núi Rác cho đến công viên ven sông đều là nơi tổ chức hôn lễ.
Khắp con đường được trang trí bằng vô số cánh hoa hồng.
Mùi hương ngập trời tới độ làm người người gãy mũi.
Khoảnh khắc bức màn rơi xuống, khiến cho mọi người đều phải cảm thấy ngưỡng mộ, ghen tỵ tới tê cả da đầu.
"Thế này...!Thế này cũng quá là khoa trương rồi.
Toàn bộ đều là ảnh của Phương Hy Văn và bé Hạt Tiêu."
"Phương Hy Văn thật sự quá xinh đẹp, năm năm chịu khổ mà vẫn đẹp như vậy.
Bị công việc hành hạ như thế, một người phụ nữ như vậy vẫn là xinh đẹp nhất."
"Bé Hạt Tiêu cũng rất đáng yêu, một đứa trẻ đáng yêu như thế, vậy mà năm năm qua vẫn luôn bị nhà họ Hạ hành hạ.
Người phụ nữ tên Hạ Cơ Uyển này quả đúng là không tốt đẹp gì."
Không chỉ những người xem mà ngay đến cả Phương Hy Văn cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
Cơ thể của Phương Hy Văn run lên chậm rãi, cô hoàn toàn không dám tin tất cả điều này là sự thật.
Cô quay đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên, đang muốn hỏi anh đây có phải là mơ không.
Trần Hạo Hiên đã bước nhanh về phía Phương Hy Văn.
Anh cầm một chiếc nhẫn trên tay, nói với Phương Hy Văn :"Phương Hy Văn, tất cả mọi thứ này đều là anh chuẩn bị cho em."
"Anh từng nói, anh sẽ tự tay tính sổ với nhà họ Hạ."
"Anh cũng từng nói, những thứ anh nợ em, anh sẽ tự mình trả."
"Từ nay về sau, hãy để anh chăm sóc cho em và Hạt Tiêu, không ai có thể chia rẽ chúng ta được."
Phương Hy Văn nhìn tất cả mọi thứ trên mười tám con phố ở phía Đông, nghĩ đến tất cả những thay đổi trong khoảng thời gian mà Trần Hạo Hiên quay về.
Những giọt nước mắt không chịu nghe lời, nhẹ nhàng rơi xuống.