Cô dám chắc chắn không một cô gái nào có thể từ chối một hôn lễ như vậy.
Nhưng Phương Hy Văn vẫn không nhịn được hỏi: "Trần Hạo Hiên, chuyện này, tất cả mọi điều này rốt cuộc là như thế nào vậy?"
"Mười tám con phố ở phía Đông, sao có thể?"
Trong mắt Phương Hy Văn, Trần Hạo Hiên mặc dù quen biết rất nhiều người có tiền nhưng nếu như muốn mua lại mười tám con phố ở phía Đông thì phải cần rất nhiều tiền.
Số tiền hàng chục nghìn tỷ, thậm chí cần cả các mối quan hệ nữa.
Nếu không thì, làm sao trong vòng một tháng có thể lấy được mười tám con phố ở phía Đông, lại còn trang trí lộng lẫy như vậy.
"Em yên tâm, tất cả số tiền này đều có nguồn gốc đứng đắn.
"
"Gả cho anh nhé.
"
Trần Hạo Hiên lại một lần nữa đưa chiếc nhẫn cầu hôn về phía Phương Hy Văn.
Nước mắt của Phương Hy Văn không ngừng rơi xuống.
Người của nhà họ Phương cũng đang đứng một bên xem.
Ngay cả bà cụ Phương cũng vô cùng kinh ngạc.
"Làm sao… làm sao có thể? Tất cả mọi thứ ở đây đều là do Trần Hạo Hiên chuẩn bị sao? Cậu ta lấy số tiền đó từ đâu? Còn nhân vật lớn kia thì sao? Sao còn chưa đến trừng trị cậu ta đi.
"
"Mua được mười tám con phố ở phía Đông, ít nhất cũng phải trên ba mươi nghìn tỷ.
"
Vẻ mặt bà cụ Phương hoảng hốt.
Lẽ nào, bản thân Trần Hạo Hiên vốn là một tên cướp.
Cậu ta vẫn chưa bao giờ tiết lộ thân phận thật của mình.
Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào?
Lòng bàn tay bà cụ ướt đẫm mồ hôi.
Bà ta không thể nào tưởng tượng được, với thân phận hiện giờ của Trần Hạo Hiên, nếu như anh báo thù nhà họ Phương, nhà họ Phương có thể chịu đựng được không?
Tuyệt đối không thể.
Sắc mặt của bà cụ rất khó coi, sắc mặt của Phương Bảo Quyên lại càng khó coi hơn.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người đàn ông mà cô ta luôn coi thường, vậy mà lại chính là người đàn ông đứng sau mười tám con phố ở phía Đông.
Là anh ta, ngay từ đầu trong lòng anh ta đã có dự tính sẵn.
Vậy mà nhà họ Phương và Phương Bảo Quyên từ đầu đến cuối đều không xem mười tám con phố ở phía Đông là chuyện gì đáng kể.
Trong mắt bọn họ, đó có lẽ là chuyện cười của Phương Hy Văn mới đúng.
Nhưng hôm nay, lại là chuyện cười của Hạ Cơ Uyển.
Là Hạ Cơ Uyển tự mình tưởng tượng.
Nhà họ Ngô thì đã sao, không ai có thể đứng trên Phương Hy Văn được.
Giờ phút này Phương Hy Văn mới chính là nữ vương.
Ngay thời điểm bức màn che hạ xuống, Hạ Cơ Uyển gần như phát điên, mặt cô ta đỏ bừng, đau lòng hét lên: "Không thể nào, không thể nào.
"
"Tuyệt đối không thể nào.
"
"Ngô Vinh, anh lừa em, tất cả các người đều lừa tôi.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
"
Thời khắc đó, Hạ Cơ Uyển gần như phát điên.
Cô ta đầu bù tóc rối, giống như một người đàn bà điên.
Còn ở phía bên kia, Phương Hy Văn rơi nước mắt, khuôn mặt tươi cười.
Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, lao vào vòng tay của Trần Hạo Hiên.
"Em đồng ý.
"
Cô đặt một nụ hôn lên má Trần Hạo Hiên.
Trên mười tám con phố ở phía Đông đều là tiếng hoan hô tán thưởng.
Âm thanh nhốn nháo và vui mừng lan truyền khắp thành phố Ninh Hạ.
Trần Hạo Hiên quỳ một chân dưới đất, đeo nhẫn lên tay của Phương Hy Văn.
Sau đó, anh nhìn về phía núi Rác, nói: "Em lên chuẩn bị đi, đợi giờ lành đến, anh sẽ đến đón em.
"
Phương Hy Văn gật đầu, cùng với đoàn tổ chức hôn lễ tiến về phía núi Rác.
Cô sẽ đi xuống từ đây.
Phải cho tất cả mọi người của thành phố Ninh Hạ biết, hôm nay Phương Hy Văn mới chính là nữ vương của thành phố Ninh Hạ.
Mỗi bước đi của Phương Hy Văn đều kèm theo những tiếng hét vang khắp bầu trời.
"Phương Hy Văn quá là hạnh phúc rồi.
"
"Nếu như lúc tôi kết hôn cũng có được khung cảnh này, nhất định cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
"
"Làm con gái mà có thể được như Phương Hy Văn, quả thật là chuyện hạnh phúc của cả cuộc đời.
"
Tất cả mọi người đều lên tiếng chúc phúc cho họ.
Chỉ có duy nhất Hạ Cơ Uyển, trong mắt tràn đầy sát khí.
Thời gian đã đến, không chỉ những vị khách quý nhà họ Hạ mời không đến.
Mà ngay cả những vị khách mà nhà họ Ngô mời cũng không thấy đến.