Ngay sau đó, gia tộc ở thủ đô kia nhận điện thoại.
“Chào ngài, tôi là Hạ Chỉnh.” Hạ Chỉnh vô cùng khiêm tốn trước người đó.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thâm trầm: “Hạ Chỉnh? Là thứ gì vậy?”
Hạ Chỉnh không còn chút tôn nghiêm nào nói: “Ngài quên rồi sao? Lúc đó Liêu Linh Lung đến thành phố Ninh Hạ, chuyện là tôi giúp xử lý.”
Người bên kia điện thoại lạnh nhạt nói: “Một con chó cũng xứng gọi điện thoại cho chúng tôi?”
Hạ Chỉnh lau mồ hôi, rất căng thẳng, đi thẳng vào chủ đề: “Thật ra, Liêu Linh Lung còn giữ lại một phương thuốc.
Lúc đó, cô ta bảo tôi nhất định phải giữ lại cho Trần Hạo Hiên.
Bây giờ, Trần Hạo Hiên trở lại rồi.
Nếu như hôm nay ngài có thể ra tay giúp đỡ, tôi nguyện ý giao phương thuốc cho ngài.
Nếu như ngài không muốn ra tay, phương thuốc có lẽ sẽ rơi vào trong tay Trần Hạo Hiên.”
Giọng nói trong điệu thoại đột nhiên trở lên sắc bén: “Anh đang uy hiếp tôi?”
“Không dám.
Nhưng hôm nay nhà họ Hạ chúng tôi thật sự không có thực lực để giữ lại phương thuốc này.
Cũng quả thật đang cầu xin ngài, giúp đỡ đối phó với Trần Hạo Hiên, giữ lại căn cơ của nhà họ Hạ chúng tôi.”
Lời này vừa nói ra, giọng nói bên kia điện thoại nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Một, tôi tuyệt đối sẽ không để loại tạp chủng của người đàn ông kia và Liêu Linh Lung sinh ra sống, năm năm trước nó đến Bắc Giới tôi không dễ ra tay, nếu nó đã trở về, thì phải chết.”
“Hai, tôi nhất định phải có được phương thuốc.
Đồ khốn Liêu Linh Lung kia, trộm mấy phương thuốc quan trọng nhất của chúng tôi.”
“Ba, Trần Hạo Hiên sẽ chết ngay lập tức.”
Khí thế này, gọi là bá khí.
Hạ Chỉnh thở dài một hơi, cơ thể suy yếu.
Sau đó, ông ta lên xe mình chụp lại phương thuốc, gửi cho người kia.
“Ngài yên tâm, tôi lập tức thiêu hủy phương thuốc ban đầu, tuyệt đối sẽ không giữ lại bản sao.” Hạ Chỉnh thiêu hủy xong nói.
Giọng nói bên kia khinh thường nói: “Có cho anh cũng không dám.”
Hạ Chỉnh quả thật không dám, bởi vì thế lực ở tỉnh Tâm Hợp đó muốn hủy diệt nhà họ Hạ, chỉ cần một câu nói.
Nhưng ông ta vẫn tò mò, hỏi: “Xin hỏi, ngài thật sự giải quyết được chuyện này sao? Ngài chuẩn bị gọi ai đến?”
Bên kia điện thoại chỉ nhả ra ba từ: “Lục Thiên Huyền.”
Hạ Chỉnh vừa nghe, cơ thể vậy mà lại run rẩy.
Lục Thiên Huyền.
Chiến Thần, Lục Thiên Huyền.
Không cần quan tâm Trần Hạo Hiên có chiến tích gì ở Bắc Giới, cậu ta có ngạo mạn thế này, dám lỗ mãng trước mặt Lục Thiên Huyền sao?
Cúp điện thoại, Hạ Chỉnh cười hài lòng.
Một bên, Hạ Cơ Uyển tò mò hỏi: “Bố, thế nào rồi?”
Sắc mặt Hạ Chỉnh tốt hơn rất nhiều: “Hạ Cơ Uyển, lát nữa sẽ có một nhân vật lớn đến đây.”
“Ai?”
“Lục Thiên Huyền.”
Hạ Chỉnh cố ý nói to lênn.
Một câu Lục Thiên Huyền, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Chiến Thần Lục Thiên Huyền sắp đến đây?”
“Nhà họ Hạ này cũng quá trâu bò rồi.”
“Bây giờ nhà họ Ngô không quay trở lại, Lục Thiên Huyền đến rồi, bọn họ có hối hận không?”
Hạ Chỉnh lại đi đến trước mặt Trần Hạo Hiên, kiêu ngạo nói: “Trần Hạo Hiên, chuyện đã làm ầm lên đến tỉnh Tâm Hợp rồi.
Tao vẫn luôn cho rằng, hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ bên kia trực tiếp để Lục Thiên Huyền đến.
Mày nói xem, hai chúng ta ai sẽ chạy? Ai sẽ sợ? Ai sẽ là con rùa rụt cổ?”
“Bây giờ chạy vẫn còn kịp đấy.”
“Nhưng Lục Thiên Huyền đến, mày dám chạy sao?”
Trong mắt Hạ Chỉnh, cho dù Trần Hạo Hiên có bản lĩnh thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một tạp binh của Thiên Đao.
Mà Lục Thiên Huyền, được phong là Chiến Thần ở Bắc Giới, tất nhiên sẽ công cao thịnh thế.
Người như vậy đều được mời đến, đủ để chứng minh thực lực của gia tộc ở tỉnh Tâm Hợp kia, quả thật mà một tay che trời.
Trần Hạo Hiên nghe thấy cái tên này, không hề cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ cảm thấy trong mắt Hạ Chỉnh, Lục Thiên Huyền rất là trâu bò.
Xem ra chuyện ở tỉnh Tâm Hợp, nước quả thật rất sâu.