Buổi tối, Vương Đào sắp xếp xong chỗ ở cho Phương Hy Văn và Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên nhân lúc Phương Hy Văn tắm rửa cho Hạt Tiêu, bò qua nắm cánh tay Hạt Tiêu.
“Bố đến rồi.”
Hạt Tiêu vừa tỉnh, hôn lên mặt Trần Hạo Hiên.
Hạt Tiêu có thể ngủ lâu như vậy, Trần Hạo Hiên cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cầm cánh tay Hạt Tiêu qua xem, lại phát hiện Hạt Tiêu vậy mà lại bình thường.
“Bố sờ trán Hạt Tiêu.”
Trần Hạo Hiên lại đưa tay qua, đặt trên trán Hạt Tiêu.
Nhiệt độ trên trán cũng bình thường.
“Đây...” Sắc mặt Trần Hạo Hiên vô cùng âm trầm.
Nhưng Hạt Tiêu lại vui vẻ hoan hổ nói: “Yê, Hạt Tiêu khỏi ốm rồi, Hạt Tiêu lại có thể ăn kem rồi.”
Trần Hạo Hiên vẫn cảm thấy không đúng.
Hôm nay Phương Hy Văn rời khỏi thành phố Ninh Hạ, nhất định là có chuyện, nhất định phải bị uy hiếp gì đó.
“Có vấn đề gì sao?” Phương Hy Văn thấy Trần Hạo Hiên khám bệnh cho Hạt Tiêu, lo lắng hỏi.
Trần Hạo Hiên có thể nhìn ra, Phương Hy Văn cũng không biết vấn đề trên người Hạt Tiêu.
“Không có, Hạt Tiêu rất khỏe.”
Trần Hạo Hiên cố ý thả lỏng, nói: “Em ngủ với Hạt Tiêu trước đi, anh ra ngoài một chuyến.”
Phương Hy Văn không tin Trần Hạo Hiên thật sự cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vì phối hợp dỗ Hạt Tiêu đi ngủ, vẫn đi ngủ trước.
Sau khi Trần Hạo Hiên ra ngoài, tìm Hồng Thanh Vũ.
“Thưa ngài, sao vậy?”
Trần Hạo Hiên nắm chặt tay, rắc một tiếng.
Âm thanh rõ ràng, đặc biệt vang dội trong màn đêm.
Hồng Thanh Vũ sợ đến nỗi cơ thể bắt đầu run rẩy.
Có thể nói anh ta chưa từng thấy Trần Hạo Hiên tức giận, càng không nhìn thấy Trần Hạo Hiên tức giận thành thế này.
Trần Hạo Hiên nghiến chặt răng, nói: “Hồng Thanh Vũ, điều tra cho tôi, trong năm năm nay có ai tiếp cận với Hạt Tiêu.”
Hồng Thanh Vũ trừng to mắt: “Trong năm năm?”
“Đúng, điều tra mỗi một người cho tôi.
Chuyện này, một khi điều tra ra được, Trần Hạo Hiên tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ông tay muốn tận tay giết tất cả những người có liên quan đến chuyện này.”
Hồng Thanh Vũ ngạc nhiên, dáng vẻ Trần Hạo Hiên tức giận, so với lúc trước khi đụng độ với tướng địch ở Bắc giới, còn tức giận hơn nhiều.
Một người đàn ông, chỗ thịt mềm nhất trong lòng, chắc là con gái mình.
“Thưa ngài, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hồng Thanh Vũ run run hỏi.
Trần Hạo Hiên đấm mạnh một đấm vào thân cây bên cạnh, cái cây to nửa mét, vậy mà trực tiếp bị Trần Hạo Hiên đấm thủng.
“Hạt Tiêu bị bệnh rồi.”
Hồng Thanh Vũ biết, không phải bệnh bình thường.
Quỷ Thủ Diêm La, không có bệnh nào không thể chữa được.
“Có thể chữa khỏi không? Bệnh gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trần Hạo Hiên hét lên: “Điều động người Bắc giới cho tôi, bảo bọn họ đi xuyên đêm đến tỉnh Hà Bảo, dùng tốc độ nhanh nhất.”
Hồng Thanh Vũ hoàn toàn ngẩn ra.
Điều động người?
Trước giờ Trần Hạo Hiên luôn không thích làm loại chuyện này.
“Thưa anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hồng Thanh Vũ cảm nhận được, trời ở tỉnh Hà Bảo này sắp thay đổi rồi.
Chuyện nhà họ Hạ, Trần Hạo Hiên làm việc luôn không lưu lại một chút dư địa nào, chỉ xử lý những người có liên quan đến sự việc theo pháp luật.
Nhưng lần này, dường như anh muốn tàn sát.
“Qủy Thủ Diêm La ông đây, không chỉ biết cứu người, còn biết giết người.
Nếu như đến đám rác rưởi cũng giết không chết, người cứu về cũng không khác như đang sống trong địa ngục.” Trần Hạo Hiên nghiến răng nghiến lợi.
Hồng Thanh Vũ cảm thấy một loại cảm giác áp bức, quỳ trên đất, lớn giọng nói: “Anh bớt giận, rốt cuộc là cô chủ có bệnh gì mà khiến anh tức giận như vậy?”
“Trên người con bé có rất nhiều loại bệnh.
Bệnh máu trắng, viêm gan, bệnh dại...!hầu như tất cả loại bệnh có thời gian ủ bệnh lâu dài con bé đều có.”
Hồng Thanh Vũ ngạc nhiên, cằm sắp rơi xuống rồi.
“Chuyện này không thể nào.
Trước đây không có, trong thời gian ngắn như vậy mà bị nhiễm hết sao?”
Trần Hạo Hiên nắm chặt tay, nói: “Ngoại trừ bệnh AIDS, có rất nhiều loại bệnh khác.
Trừ khi, có người cố ý tiêm lên người con bé các loại bệnh này, nếu không tuyệt đối sẽ không đồng thời xuất hiện.”