Cùng là đàn ông, ông ta cũng từng trải.
Con gái mất tích đối với một người đàn ông mà nói, còn khó chịu hơn cái chết.
“Mau tra đi, hay là tôi tìm giúp cậu?”
Bảo vệ gác cổng vội vàng nói: “Đêm rồi, đứa nhỏ cũng không hiểu chuyện, sao lại chạy loạn vậy?”
Chỉ có Hồng Thanh Vũ rất ngạc nhiên.
Anh ta không dám tin, Trần Hạo Hiên người đứng đầu trên Bắc giới lại cúi đầu trước người khác.
Trần Hạo Hiên không quan tâm, xem máy giám sát.
Rất nhanh, anh đã tìm được hình bóng Hạt Tiêu trong máy giám sát.
“Là con bé sao? Tôi nhìn thấy con bé.”
Bác gác cổng vỗ tay nói: “Vừa rồi đứa trẻ này đi từ cửa này ra, vừa rồi tôi còn hỏi con bé, cháu nhỏ như vậy mà ra ngoài tầm đêm thế này, không sợ bên ngoài có người xấu sao?”
Trần Hạo Hiên kích động nhìn bác bảo vệ.
“Con bé nói thế nào?”
Bác bảo vệ lắc đầu, nhớ lại nói: “Con bé nói con bé phải đi, không muốn để bố mẹ lo lắng.
Lúc đó tôi còn cho rằng bố mẹ con bé đang ở bên ngoài nữa, đứa trẻ này trông không đến năm tuổi, mà cảm thấy có rất nhiều tâm sự.”
Trần Hạo Hiên nhíu chặt mày, nắm chặt tay.
Hạt Tiêu còn chưa đến năm tuổi nhưng tâm trí của con bé, ít nhất cũng phải mười tuổi.
Thân là bác sĩ, Trần Hạo Hiên biết rõ, một người bệnh vĩnh viễn hiểu tình hình của mình ở bác sĩ.
Hạt Tiêu nhất định biết trên người mình có rất nhiều bệnh.
Về phần cho đến nay, Phương Hy Văn gần như không biết, chỉ có thể nói rõ Hạt Tiêu sợ Phương Hy Văn lo lắng, cố ý không biểu hiện ra trước mặt cô.
Lúc này, Phương Hy Văn cầm ô từ từ đi đến trước mặt Trần Hạo Hiên, cũng không quan tâm trên người bị ướt, khóc nói: “Trần Hạo Hiên, xin lỗi.
Em làm mất con rồi.”
Trần Hạo Hiên không trách Phương Hy Văn, nhẹ nhàng xoa mặt Phương Hy Văn.
Nếu như muốn trách, phải trách chính mình.
Năm năm nay, anh không chăm sóc cho Phương Hy Văn và con gái, còn để bọn họ chịu bao nhiêu ủy khuất.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Trần Hạo Hiên nắm tay Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn lau nước mắt, vội vàng lấy trong túi ra một tờ giấy, nói với Trần Hạo Hiên: “Hạt Tiêu tự mình bỏ đi, anh xem, con bé để lại bức tranh ở đầu giường em.”
Trần Hạo Hiên cầm lấy bức tranh.
Bức tranh này được vẽ bằng bút màu, rất đơn giản.
Mặt trời, bố, mẹ, Hạt Tiêu, còn có một ngôi nhà nhỏ
Bên cạnh ngôi nhà có một con chó.
Vẽ mẹ rất xinh đẹp, bố rất cao lớn, một bàn tay lớn cũng có thể bế được Phương Hy Văn và Hạt Tiêu.
Xem đến đây, Trần Hạo Hiên suýt chút nữa rơi nước mắt.
Trong mắt anh có thêm mấy phần nghiêm túc, nhàn nhạt hỏi: “Phương Hy Văn, em còn gì chưa nói với anh?”
Sắc mặt Phương Hy Văn tái nhợt.
“Trần Hạo Hiên, anh có ý gì? Anh đang nghi ngờ em sao?”
Trần Hạo Hiên lắc đầu: “Anh không nghi ngờ em, nhưng nếu chúng ta đã là vợ chồng, anh là bố Hạt Tiêu, anh có tư cách biết hết mọi chuyện.
Bao gồm cả việc sao em đột nhiên đến thành phố Giang Châu.”
Phương Hy Văn nhíu mày, lo lắng tình hình của Hạt Tiêu, cô ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên nói: “Hạt Tiêu không để em nói với anh, con bé nói nếu bố biết con bé bị bệnh, sẽ rất buồn.
Con bé nói bố không dễ gì mới trở lại, con bé muốn sống yên lành với bố.”
“Hôm nay bọn em đến thành phố Giang Châu, quả thật không phải đột nhiên đến đây, mà đã sớm chuẩn bị xong rồi.”
“Anh cầu hôn em, Nhan Viễn Lương nhất định sẽ không vui.”
Trần Hạo Hiên đột nhiên nói: “Bởi vì một người đàn ông không vui, em đã muốn rời khỏi thành phố Ninh Hạ?”
Phương Hy Văn bất lực nói: “Trần Hạo Hiên, anh có biết Nhan Viễn Lương lợi hại thế nào không? Nhà họ Nhan là trời ở toàn bộ phía tây tỉnh Hà Bảo.
Một tay che trời, chuyện mà bọn họ muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.
Lúc đầu Hạ Cơ Uyển cứ muốn giới thiệu em cho Nhan Viễn Lương làm quen, trong lòng cô ta đã tính kế rồi bởi vì cho dù em có từ chối thế nào cũng không ngăn cản được Nhan Viễn Lương.”
Trần Hạo Hiên cười lạnh.
Nhan Viễn Lương?
Trời?
“Trời này phải sụp.”
Trần Hạo Hiên chỉ nói một câu, ra ngoài tìm con gái.
Vùa đến cửa, anh lại dừng lại.
Nói lại với Hồng Thanh Vũ: “Hồng Thanh Vũ, gọi điện thoại về Bắc giới.
Nói cho bọn họ, bầu trời này nhất định phải sụp.”