Thần Ý Sát Thủ


Phương Hy Văn bị nhét vào xe taxi, sau đó được đưa tới cổng của Đế Vương Cung.

Không thể không nói nhìn bề ngoài Đế Vương Cung chẳng khác nào cung vàng điện ngọc.

Ngay cả ở cổng cũng thấy có một hàng người đứng, xoay người uốn gối đích thân tới mở cửa xe.
Nhưng khi cửa xe vừa được mở ra, nữ nhân viên kinh doanh của Đế Vương Cung lại bật cười.
“Đây chẳng phải là Phương Hy Văn sao?”
Cô hơi sửng sốt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Phương Hy Văn cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn.

Không ngờ, bạn học của cô – Dương Lan lại làm việc tại Bộ phận kinh doanh của Đế Vương Cung.

Hơn nữa, cô ta còn đeo danh hiệu người bán hàng xuất sắc.
Phương Hy Văn vội vàng quay đầu nói với Trần Hạo Hiên: “Chúng ta đi về thôi.”
Nhưng Dương Lan lại đứng trước mặt cô và nói: “Phương Hy Văn, cô đến xem nhà à?”
Sau đó, cô ta đột nhiên gào to lên: “Mọi người tới đây mà xem này.


Đây là Phương Hy Văn, trước kia là ‘ngôi sao lớn’ của thành phố Ninh Hạ.

Trước kia, chính người phụ nữ này đã quyến rũ chồng của bạn thân mình.”
“Lúc trước, chúng tôi là bạn học.

Khi còn đi học, Phương Hy Văn cực kỳ thanh thuần.

Không ngờ lại...”
Một viên đá dấy lên nghìn con sóng.

Tất cả mọi người vây quanh chiếc xe taxi của hai người họ.
Phương Hy Văn khẽ nói với giọng khó chịu: “Dương Lan, cô đừng có nói linh tinh.

Tôi đã công bố chuyện này với truyền thông rồi, Hạ Cơ Uyển đã vu khống tôi.”
Dương Lan cười khúc khích như chẳng hề quan tâm.
“Bạn cũ, cô tới xem nhà à? Đi thôi nào, tôi sẽ dẫn cô đi xem.” Dứt lời, Dương Lan đi ở phía trước dẫn đường.
Nhưng cô ta lại đi qua khu biệt thự theo phong cách Âu Mỹ, đi thẳng tới một bể phốt còn chưa hoàn thiện.

Bên cạnh bể tự hoại này có một chuồng chó.
Phương Hy Văn thấy vậy thì nhíu mày hỏi: “Cô có ý gì?”
Dương Lan cười khẩy nói: “Đây không phải ngôi nhà mà cô muốn à? Tôi lầm rồi chăng? Cũng phải thôi! Mặc dù nó ở bên cạnh bể phốt nhưng mỗi tấc đất trong Đế Vương Cung là tấc vàng, một mét vuông cũng lên tới ba trăm triệu đồng.”
“Nhưng thật sự chúng tôi không còn nơi nào nhỏ hơn nơi này nữa!”
Phương Hy Văn tức giận hỏi: “Dương Lan, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học.

Cô đừng có sỉ nhục tôi như vậy!”
Dương Lan cười nói: “Tôi sỉ nhục cô? Bạn cũ, rốt cuộc ai mới là người sỉ nhục ai? Một người phụ nữ ở Núi Rác như cô có thể mua được nhà sao? Mọi người hãy đến đây mà xem, đây là bạn học cũ của tôi.

Sau này hãy chú ý tới cô ta, chắc chắn người này không tới đây để mua nhà đâu.”
“Tôi nghĩ chắc cô ta không có nơi nào để ăn chực, biết Bộ phận kinh doanh của chúng ta cung cấp hoa quả cao cấp miễn phí nên mới tới.

Đúng là chúng ta có rất nhiều hoa quả, nhưng dù có cho chó ăn cũng không được để cô ta ăn.”
Phương Hy Văn có thể nhận thấy rõ Dương Lan đang cố ý sỉ nhục mục qua lời cô ta vừa nói.


Lưu Phương Lan cũng nghe ra được điều này.

Bà ấy nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên, trong mắt dường như tóe ra lửa.
Đúng là thứ vô dụng! Quả nhiên, lúc nào đi với cậu ta cũng phải chịu uất ức.
“Chúng ta đi thôi.” Phương Hy Văn xanh mặt, quay đầu định đi.
Nhưng cô vừa nhấc chân đi bước đi thì Trần Hạo Hiên lại túm lấy tay kéo Phương Hy Văn lại.

Anh quét mắt nhìn nhà trong Đế Vương Cung và nói: “Một căn nhà ở đây bao nhiêu tiền?”
Dương Lan cười ngây ngô: “Không đắt đâu, ba trăm triệu đồng một mét vuông.

Một căn nhà ít nhất khoảng hơn ba mươi tỷ đồng.”
Trần Hạo Hiên nhíu mày: “Đúng là không đắt, có căn nào đắt hơn một chút không?”
Dương Lan bật cười.
Ba trăm triệu một mét vuông mà còn nói không đắt? Một đám nghèo kiết xác, không một ai mặc quần áo hàng hiệu.

Chắc cộng toàn bộ quần áo trên người bọn họ cũng chẳng tới ba trăm nghìn.

Giả vờ giả vịt cái gì chứ?
Ai tới đây mua nhà mà chẳng mặc trên người những bộ đồ trị giá mấy chục triệu?
Cô ta chỉ vào khu biệt thự ở phía xa xa và nói: “Giá của biệt thự ở khu đó rẻ nhất là ba trăm tỷ đồng, có du thuyền và quản gia riêng.”
Trần Hạo Hiên gật đầu nói: “Như vậy mới ra dáng chứ!”
Dương Lan không nhịn được ôm bụng cười: “Ha ha ha ha.”

Đúng là giỏi giả vờ giả vịt.

Anh có biết ba trăm tỷ là bao nhiêu tiền không? Anh đếm bằng tay không xuể!
Ở Ninh Hạ, chẳng mấy người có thể mua được biệt thự giá ba trăm tỷ.

Phần lớn chỉ tới xem một chút, sau đó sẽ suy xét về vấn đề tiền bạc.

Tên bạo lực này còn nói như vậy mới ra dáng.
Dương Lan còn chưa kịp phản ứng, Trần Hạo Hiên chỉ vào ngôi biệt thự ở nơi xa nhất hỏi: “Vẫn hơi rẻ, có căn nào đắt hơn không?”
“Căn biệt thự cao nhất kia bao nhiêu tiền?”
Căn biệt thự ở nơi xa nhất kia nguy nga lộng lẫy.

Nó chính là căn biệt thự bắt mắt nhất, đắt nhất trong toàn bộ Đế Vương Cung.
Dương Lan nghe vậy thì cười ha hả: “Đó là căn biệt thự đắt nhất của chúng tôi, giá chín trăm tỷ đồng.

Loại người ngay cả nhà vệ sinh còn chẳng mua nổi như anh, đừng có ở đây giả vờ giả vịt.”
Cô ta vừa dứt lời, Trần Hạo Hiên móc ra một tấm thẻ Rồng màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận