“Dù cô ấy không muốn sống nữa, nhưng cô ấy vẫn muốn để đứa bé sống”
“Tôi vẫn nhớ sau khi cô ấy tỉnh lại, việc đầu tiên mà cô ấy làm là quỳ xuống cầu xin tôi giữ lại con của cô ấy.”
“Tôi chỉ là một người nhặt rác, không có nhiều năng lực đến thế?
Ông lão nói xong, lại quăng một tờ báo khác cho Trần Hạo Hiên.
Trên tờ báo đó là hình ảnh Hạt Tiêu ba tuổi.
Ba năm qua, Phương Hy Văn vẫn luôn mang theo Hạt Tiêu, sống trong núi rác.
Nhưng có một ngày, người ở thành phố Ninh Hạ vẫn phát hiện ra hai mẹ con cô.
Vì nhân danh “chính nghĩa”, họ đã công khai lên ản, vì muốn sỉ nhục người phụ nữ ấy, muốn cô chết không được chết tử tế.
Hàng ngàn hàng vạn người đã bao vây lấy núi rác.
Ngày hôm đó, đúng lúc Hạt Tiêu bị sốt, toàn thân vô cùng khó chịu.
Trời mưa tầm tã.
Phương Hy Văn quỳ trên núi rác, cầu xin mọi người nhường đường.
Để có đưa con gái đi bệnh viện.
Cho hai mẹ con cô một con đường sống.
Nhưng đến phút chót, vẫn không ai tránh ra.
Cũng may mà Hạt Tiêu có sức đề kháng tốt, chịu đựng qua một đêm rồi lại một đêm, cuối cùng cũng có thể vượt qua được trận ốm đó.
Về sau, con bé cũng rất nghe lời.
Ngày nào cũng làm việc nhà giúp Phương Hy Văn.
Khi Phương Hy Văn mệt mỏi, con bé lại bóp chân, bóp vai cho mẹ.
Ông lão thở dài rồi nói: “Hạt Tiêu là một cô bé rất đáng yêu.
Còn về chuyện thứ ba, hẳn là cậu.
có thể tự tìm được ở trên mạng.”
Chuyện thứ ba là chuyện của Đông Anh Duy.
Chuyện này nói đơn giản chỉ là vì Hạt Tiêu giẫm phải giày của Đông Anh Duy, làm bẩn giày của anh ta.
Thật là một lý do nực cười biết bao!
Thế nhưng những bình luận trên mạng hoàn toàn không chấp nhận được.
Tất cả mọi người đều nghiêng về một phía!
Bọn họ đều cảm thấy Hạt Tiêu là đứa trẻ do người phụ nữ để tiện kia sinh ra.
Từ lúc cô bé được sinh ra đã là sai.
Cô bé là minh chứng cho sự vô liêm sỉ của Phương Hy Văn với chú rể.
Cho dù cô bé chết cũng chẳng có ai thương hại!
Để bảo vệ Hạt Tiêu, Phương Hy Văn đã nghĩ mọi cách xoay sở tiền bồi thường.
Đến lúc gom đủ tiền rồi!
Đông Anh Duy lại hoàn toàn không muốn buông tha cho hai mẹ con cô ấy.
Trong mắt Đông Anh Duy, hai mẹ con Phương Hy Văn chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Trần Hạo Hiên xem xong hết tất cả các tờ báo, đáy lòng không thể nào bình tĩnh được.
Phải mất một lúc lâu, anh mới buông tờ báo xuống đất.
Giọng anh nặng trĩu, nói: “Cảm ơn”
Đến cả Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh anh cũng có thể cảm nhận được.
Mặt đất dưới núi Rác đang rung núi chuyển.
Có kẻ đã xúc phạm tới cấm kỵ của thế giới này!
Tai họa sau này, không một ai có thể may mắn tránh khỏi!
Vị vua kia đã nổi giận!
Trên thế giới này, có ai có thể chịu đựng được sự tức giận của anh!
Ông lão nhìn trang phục trên người anh, giọng nói trĩu nặng: “Cậu là bác sĩ phải không? Cứu người thì dễ, cứu mình...!khó lắm”
Dứt lời, ông từ từ quay người rời đi, trở về căn phòng nhỏ của mình.
Sự tức giận vẫn không ngừng quay cuồng trong lòng Trần Hạo Hiên.
Không tài nào trút bỏ đi được!
Anh lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Hạ Cơ Uyển.
Điện thoại vừa mới kết nối tới đầu bên kia, đôi mắt của Trần Hạo Hiên đã bừng lên lửa giận.
“Hạ Cơ Uyển!”
Hạ Cơ Uyển không ngờ rằng cô ta lại nhận được điện thoại của Trần Hạo Hiên.
Cô ta lạnh lùng cất tiếng: “Trần Hạo Hiên, khứu giác của anh cũng nhanh nhạy nhỉ! Biết chuyện tôi chuẩn bị đưa tập đoàn Vạn Nam lên sàn chứng khoán nên muốn quay về à?”
Trần Hạo Hiện không quan tâm đến những thứ này.
Có anh ở đây, tập đoàn giá trị ba mươi nghìn tỷ thì đã sao?
Nhà họ Hạ của thành phố Ninh Hạ có là gì?
Dám khiến con gái anh bị thương thì tất cả chúng sinh lúc này đều chỉ là con kiến hội!
Anh tức giận chất vấn cô ta: “Mấy năm nay, có phải cô là kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả mọi chuyện liên quan đến Phương Hy Văn phải không?”
Hạ Cơ Uyển tự cho rằng mình đã đứng trên đỉnh của thành phố Ninh Hạ, cô ta chẳng sợ hãi gì mà cười nói: “Ôi chao, muốn ra mặt thay người phụ nữ của anh à? Cũng đúng thôi, tôi bỏ anh rồi mà! Tôi không chỉ nhằm vào cô ta, còn đang nhằm vào anh nữa đó! Nhân tiện nói cho anh biết luôn, tôi không chỉ tìm người nhắm vào Phương Hy Văn, ngay cả chuyện buổi tối hôm đó cũng là do tôi cố ý đưa cô ta đến phòng của anh đấy!”
Cái gì?
Là Hạ Cơ Uyển cố tình để anh và Phương Hy Văn xảy ra quan hệ?
Sao cô ta lại làm vậy?
Phương Hy Văn coi Hạ Cơ Uyển là người bạn tốt nhất ở thành phố Ninh Hạ.
Nhưng Hạ Cơ Uyển lại lợi dụng Phương Hy Văn, khiến cho anh hiểu lầm rằng mình đã xảy ra quan hệ với cô ta, còn có con, khiến mẹ anh và anh đều cảm thấy áy náy và giao phương thuốc của nhà họ Trần cho cô ta.
Cũng may, anh đã trở về!
Tất cả mọi thứ vẫn còn kịp!
“Hạ Cơ Uyển, cô sẽ hối hận” Ánh mắt của Trần Hạo Hiện lạnh lùng tựa như thần tiên đang tức giận nhìn chúng sinh.
Hạ Cơ Uyển lại bật cười, lớn tiếng hỏi lại: “Hối hận? Nếu không phải trong tay anh có phương thuốc tuyệt thế đó thì tôi sẽ kết hôn với một tên vô dụng như anh chắc? Ha ha!”
Trần Hạo Hiên thờ ở cúp điện thoại.
Anh không cần giải thích nhiều với cô ta.
Anh quay người nói với Hồng Thanh Vũ: “Hồng Thanh Vũ, treo Thái Cực Hoàng Bào của tôi lên.”
Hồng Thanh Vũ nghe vậy suýt chút nữa là trực tiếp quỳ xuống đất.
Muốn treo Thái Cực Hoàng Bào trên núi rác này ấy hả?
Hồng Thanh Vũ chợt bừng tỉnh, lắc đầu lia lịa kêu lên: “Trần Gia, đừng...!đừng mà!”
“Treo!”.
Giọng nói của Trần Hạo Hiên lạnh lẽo tột độ.
Anh muốn khiến cho cả thế giới này biết.
Con gái của vua đã phải chịu ấm ức!
Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh Trần Hạo Hiên quanh năm suốt tháng, thế nên anh ta biết ý nghĩa của việc treo Thái Cực Hoàng Bào lên là thế nào rõ hơn ai hết.
Thái Cực Hoàng Bào treo mặt màu trắng, vạn quân nhường đường, để Trần Hạo Hiên trị bệnh cứu người.
Thái Cực Hoàng Bào treo mặt màu đen, sông lớn chảy ngược dòng, là họa thiên tai!
Tất cả những người từng được Thái Cực Hoàng Bào cứu chữa, sẽ vội tới trả ơn ngay trong khoảnh khắc đầu tiên.
Cho dù đối phương là ai.
Cho dù đối phương có thân phận như thế nào!
Nếu đắc tội Thái Cực Hoàng Bào, ắt phải chết!
Trên thế giới này, số người được Trần Hạo Hiên cứu chữa đâu chỉ có hàng nghìn hàng vạn.
Mỗi một người trong số họ, có ai mà không phải là nhân vật làm mưa làm gió?
Chỉ cần một người tới thành phố Ninh Hạ là có thể khiến cho nền kinh tế của thành phố Ninh Hạ sụp đổ:
Chỉ cần một người tới thành phố Ninh Hạ là có thể khiến cho giao thông của thành phố Ninh Hạ này tắc nghẽn!
Chỉ cần một người tới thành phố Ninh Hạ, đó là vinh dự lớn lao của thành phố này!
Vô số con rồng tề tựu về thành phố Ninh Hạ trong cùng một thời gian.
Thành phố Ninh Hạ không chống cự lại được!
Hôm nay, cho dù là ở trên chín tầng mây!
Cũng sẽ sụp đổ!
Thái Cực Hoàng Bào treo lên, trong nháy mắt, cả thế giới đều dồn ánh mắt về nơi này.
Vô số con mắt đều tập trung vào thành phố Ninh Hạ.
Đến cả ông lão trong căn phòng nhỏ phía xa cũng bỗng chốc ngừng bước chân.
Ông nhìn chiếc áo trường bào phất phới trong gió với ánh mắt sợ hãi, sau đó từ từ quỳ xuống mặt đất.
“Hạt Tiêu à, cháu không hề nói khoác chút nào.
Bố của cháu thực sự là ánh sáng của thế giới này!”
Trong trang viên Vạn Nam của nhà họ Hạ ở thành phố Ninh Hạ.
Ánh mắt của Hạ Cơ Uyển lạnh lùng, trong lòng bỗng chốc cảm thấy vô cùng bất an.
Trần Hạo Hiên vậy mà đã trở về từ Bắc Giới hung hiểm, cái nơi được mệnh danh có đi mà không có về kia.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Quân Ngôn: “Đổng Quân Ngôn, tôi muốn ông xử lý một người giúp tôi”
Đổng Quân Ngôn là người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Ninh Hạ.
Ở thành phố Ninh Hạ này, ông ta lật tay làm mây, úp tay làm mưa.
Đông Anh Duy cũng ỷ vào thể lực của Đổng Quận Ngôn nên mới có thể hoành hoành ngang ngược như vậy ở thành phố Ninh Hạ này.
Nhưng suy cho cùng thì Đổng Quân Ngôn cũng không phải là tay sai riêng của Hạ Cơ Uyển, ông ta thản nhiên nói: “Tổng Giám đốc Hạ, lại bảo chúng tôi đối phó với người khác giúp cô à? Mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn hành hạ hai mẹ con Phương Hy Văn giúp cô.
Hắn là bọn họ không nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa đâu.”
Hạ Cơ Uyển cười tỏ vẻ hài lòng, nói: “Còn có người chưa xử lý sạch sẽ thôi.
Ông yên tâm, đợi làm xong việc này tôi sẽ giao phần lớn hạng mục của thành phố Ninh Hạ cho nhà họ Đổng các ông làm.
Lợi ích trong đó, hẳn là ông cũng rõ rồi đúng không?”
Đổng Quân Ngôn nở nụ cười thâm thúy: "Tổng Giám đốc Hạ, cô yên tâm! Người mà cô muốn đối phó cũng là người tôi muốn đối phó.
Trần Hạo Hiên ư, tôi sẽ tìm một ngôi mộ tốt cho anh ta.”
Dứt lời, Đổng Quận Ngôn cúp điện thoại.
Đứng bên cạnh ông ta là một đám người mặc âu phục màu đen, trên lưng viết một chữ “Đổng”.
Đổng Quân Ngôn phất tay một cái, bọn họ đồng thanh đáp lại.
Tất cả người của nhà họ Đổng bỗng nhiên giẫm chân xuống đất một cái.
Mặt đất cũng rung theo.
Đổng Quân Ngôn đứng dậy, vẻ mặt hung dữ như ác thú, giọng nói vang như sấm: “Các anh em, theo tôi ra ngoài một chuyến, tìm một chỗ đất trống...!để chôn tên Trần Hạo Hiên kia!”