“Á!”
Tư Uyển Tình hít sâu một hơi lạnh, hỏng rồi, dẫu có nghĩ thế nào bọn họ không thể ngờ được rằng Giang Lâm lại dám xuống tay.
Dẫu sao Mạnh Lãng cũng là giám đốc Lâm Sơn Hành, mà Từ Chính Bảo thì chỉ Phương Huy Hoàng một chút xíu mà thôi.
Giang Lâm đâm người như vậy là bị đần hay bị điên cơ chứ?
Điều càng khiến bọn họ run rẩy hơn là, sau khi đâm Mạnh Lãng một nhát Giang Lâm vẫn chưa hề ngơi tay.
Bàn tay cầm dao nhanh chóng bị xoay chuyển theo hình tròn với biên độ cực lớn.
Động tác cực kỳ tàn độc.
Mạnh Lãng trơ mắt nhìn con dao hoa quả xoay nửa vòng, tinh thần mất kiểm soát, gằn giọng thét gào thê thảm.
“Á!”
Chính lúc ấy, hắn đã nhận thức rõ được nỗi sợ khi đứng trước cái chết là gì.
Khoan hãy nhắc tới người chịu nạn là Mạnh Lãng, ngay cả người đứng xem bao gồm đám bảo vệ lực lưỡng cũng đều sởn da gà.
Tất cả đều trố mắt trước lá gan của Giang Lâm.
Bọn họ cũng là người từng trải, lại còn đích thân đánh không ít người tàn tật, nhưng loại ra tay tàn độc như Giang Lâm thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Giang Lâm chậm rãi rút dao ra, Mạnh Lãng lập tức ngã xuống đất.
“Mày bị ngu à, tao là Mạnh Lãng đấy, tao là tổng giám đốc Lâm Sơn Hành đấy, anh họ của tao là Từ Chính Bảo đấy.
”
Cả người hoàn toàn sụp đổ.
Thứ Giang Lâm muốn chính là kết quả này.
Để đối phó với loại người xấu xa như hắn, một là giết thẳng, hai là xé toạc lá gan của chúng, nếu không sẽ dây dưa mãi mãi.
Nhưng trước giờ anh không thế, chợt anh nhíu mày, hơi nghi ngờ, tại sao mình lại tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là nhanh chóng lấy lại cảm giác vừa rồi, Giang Lâm cứng rắn nói.
“Tôi chỉ nói một lần thôi, Hứa Vân là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám động vào cô ấy một lần nữa, tôi sẽ dám lấy mạng của anh.
”
Giang Lâm cầm dao gọt hoa quả cà mặt Mạnh Lãng.
“Nói đi, còn có di nguyện gì không?”
Sự lạnh lùng và lãnh đạm ấy khiến tất cả những người ở đó run rẩy.
“Không liên quan gì tới tôi hết, không liên quan gì tới tôi hết!”
Tâm lý hống hách của Mạnh Lãng hoàn toàn sụp đổ, hắn thều thào nói.
“Là do Quý Hàn sai tôi làm, anh ta muốn tôi dùng nguồn vốn dụ dỗ Hứa Vân.
Anh ta biết là Chu Tâm đầu quân cho đối thủ của công ty cô ấy, hắn biết Trung tâm Hứa Vân cần nguồn vốn để thực hiện dự án lớn, muốn tôi cưỡng hiếp cô ta bằng mọi giá.
Chỉ cần cưỡng hiếp được cô ta, anh ta sẽ cho tôi mười tỷ, cộng thêm 30% cổ phần sản phẩm mới nữa theo công thức Chu Tâm đem tới.
Quý Hàn mới là hung thủ, anh ta mới là người muốn hại Hứa Vân.
”
Mạnh Lãng không chút giấu diếm kể lại toàn bộ câu chuyện cho Giang Lâm nghe.
“Oan có đầu, nợ có chủ, cậu tha cho tôi đi, tôi sẽ không bao giờ dám làm như thế nữa.
”
Bán đừng người khác là chuyện rất mất mặt, rất hèn hạ, nhưng Mạnh Lãng biết, nếu không cầu xin tha thứ, có lẽ hắn sẽ không thể sống qua nổi tối nay.
“Quý Hàn?”
Giang Lâm nheo mắt, anh thu con dao gọt hoa quả đẫm máu lại.
“Không ngờ lại là do tên khốn khiếp kia làm, xem ra hắn im hơi lặng tiếng là vì chuyện này.
”
“Được, tối nay tôi tha cho anh một mạng.
”
Nghe vậy, Mạnh Lãng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người nằm rạp xuống đấy, khóc nức nở như một đứa trẻ ba tuổi.
Giang Lâm chậm rãi bước tới trước mặt Tư Uyển Tình.
Bảy, tám tên bảo vệ căng da đầu tiến lên phía trước.
Giang Lâm thờ ơ thả nhẹ một chữ.
“Cút!”
Mí mắt mấy tên bảo vệ cao to lực lưỡng bất chợt co giật, miệng định nói gì đó nhưng cổ họng lại khô khốc, cuối cùng đành lùi xuống.
Sắc mặt của người trước giờ luôn cao cao tại thượng như Tư Uyển Tình vô cùng khó coi, cô ta không muốn mất đi vẻ cao ngạo vốn có, nhưng lại không địch lại được ánh mắt của Giang Lâm.
Cô ta lùi về sau một bước.
“Anh còn muốn làm gì nữa?”
Giang Lâm nhìn cô ta chằm chằm.
“Mạnh Lãng cưỡng hiếp người khác, bà chủ của cái khách sạn này là cô không những không can ngăn, trái lại còn tiếp tay cho kẻ xấu?”
Mí mắt Tư Uyển Tình co giật.
“Là do tôi quản lý không thấu đáo…”
Trần Huệ phẫn nộ chỉ thẳng mặt.
“Chính cô ta là người đã bỏ thuốc vào rượu, lại còn tát em, sai bảo vệ ném em ra ngoài cửa.
”
“Thế thì đã sao?”
Tư Uyển Tình thẹn quá háo giận.
“Tao nói cho mày biết, tao là người mà chúng mày không thể đắc tội được đâu…”
“Phập!”
Tư Uyển Tình còn chưa kịp nói hết câu thì Giang Lâm đã đâm một nhát qua đó.
Bụng ứa máu.
Cả người Tư Uyển Tình lảo đảo, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Cô ta sợ thật rồi…
Giang Lâm chậm rãi rút con dao hoa quả ra.
“Để tôi xem xem tôi không thể đắc tội được với cô kiểu gì.
”
Tất cả những người giở thủ đoạn với Hứa Vân, Giang Lâm đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá.
Tư Uyển Tình loạng choạng ngã xuống đất, sự kiêu ngạo vốn cố thoáng chốc tiêu tan.
“Cho cô thời gian một tuần đóng cửa chỗ này.
”
Giang Lâm túm tóc Tư Uyển Tình, cà con dao đẫm máu lên mặt cô ta.
“Nếu đến lúc ấy cô vẫn còn chưa đóng cửa, vậy thì tôi sẽ ừm… làm cô bị đóng.
”
Biểu cảm trên mặt Tư Uyển Tình lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Giang Lâm nghiêng đầu về phía người đi cùng Hứa Vân và Tiểu Huệ.
“Đi thôi, tới bệnh viện.
”
Phù Sinh lập tức dìu Hứa Vân rời khỏi đó.
Giang Lâm vứt con dao gọt hoa quả ở lại.
Bất kể là vệ sĩ của Mạnh Lãng hay bảo vệ ở chỗ này, không ai một ai dám đứng ra ngáng đường Giang Lâm, tất cả đều cúi đầu nhường đường.
Bọn họ chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn, không bắt buộc phải liều mạng với loại người như Giang Lâm.
Bốn người Giang Lâm nhanh chóng biến mất.
“Á!”
Tư Uyển Tình lúc này mới cất tiếng thét thảm thiết, sau đó gào với mấy tên bảo vệ.
“Mau đưa giám đốc Mạnh tới bệnh viện, mau đưa giám đốc Mạnh tới bệnh viện…”
Khách sạn Vĩnh Thy thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Nửa tiếng sau, tại bệnh viện gần nhất, sáu con xe thùng giống loại xe chở tiền đỗ lại trước cửa bệnh viện.
Cửa xe mở ra, hơn hai mươi người bước xuống, tất cả đều mặc đồ den, tay cầm dao găm, đội mũ cối, ba người trong số đó còn cầm thêm một khẩu súng ngắn.
Trông bọn họ không khác gì quân đội chuyển tiền.
Sau đó, một con siêu xe chạy theo sau, người bước ra đầu tiên là một tên đầu hói, sát khí vây quanh, đôi mắt sắc lẹm như con báo.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhận ra không có gì nguy hiểm mới mở cửa ghế sau ra.
Một người đàn ông trung niên xuất hiện với điếu xì gà trong tay.
Áo choàng đen, đôi giày da bóng loáng, mái tóc vuốt ngược bóng lộn đều thể hiện hắn là một người cao ngạo, hống hách tới cực điểm.
Hắn nhả một luồng khói thuốc trắng mờ, sau đó đưa người tiến vào bệnh viện, chẳng mấy chốc hắn đã xuất hiện ở một gian phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Ngoài cửa sớm đã tấp nập mười mấy người khác.
Thấy người đàn ông trung niên tới, bọn họ đồng thanh chào hỏi: “Chủ tịch Từ.
”
Anh của Mạnh Lãng, cũng là chủ tịch công ty của Mạnh Lãng, vừa là giang hồ thành phố này, Từ Chính Bảo.
Từ Chính Bảo gật đầu, sau đó tiến vào phòng bệnh, trong phòng bệnh, Mạnh Lãng đang truyền nước, hai mắt nhắm chặt, còn Tư Uyển Tình thì đang nằm bên cạnh nghịch điện thoại.
“Từ đại ca.
”
Thấy Từ Chính Bảo xuất hiện, Tư Uyển Tình lập tức lăn từ giường xuống, không màng tới cơn đau ở bụng mà cất tiếng chào hỏi.
Từ Chính Bảo lãnh đạm lên tiếng.
“Mãnh Lãng thế nào rồi.
”
Tư Uyển Tình lập tức đáp.
“Bị đâm chín nhát, nhưng không bị đâm vào chỗ hiểm, đã truyền máu và băng bó xong, tạm thời không có gì đáng ngại.
”
“Đối phương là ai?”
Từ Chính Bảo chậm rãi nói.
“Cậu chủ nhà nào?”
“Không phải cậu chủ gì cả, là một tên ở rể, chồng của Hứa Vân, một tên oắt vắt mũi chưa sạch.
”
Tư Uyển Tình thuật lại những thứ mình điều tra được cho Từ Chính Bảo nghe.
“Tình hình cụ thể vẫn chưa điều tra ra, nhưng tôi đã cử người theo dõi xe của bọn chúng rồi ạ.
”
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta bùng lên ngọn lửa cháy bỏng, thủ đoạn tàn nhẫn và hống hách của Giang Lâm nhất thời khiến cô ta sụp đổ, khiến cô ta hận Giang Lâm đến tận xương tủy.
Nếu không phế Giang Lâm, sau này cô ta không thể lăn lộn trong giang hồ được nữa.
Từ Chính Bảo vẫn bình tĩnh như cũ.
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Bệnh viện Đệ nhất.
”
Tư Uyển Tình đáp.
“Chắc đang rửa ruột cho Hứa Vân.
”
Từ Chính Bảo lãnh đạm lên tiếng.
“A Trạch.
”
Tên đầu hói lập tức chạy tới.
“Đại ca, có phải đã tìm được thằng oắt đấy rồi không ạ? Có cần em bắn chết không?”
“Một phát bắn chết ngay thì chán lắm.
”
Từ Chính Bảo lạnh giọng nói.
“Đưa hắn về đây, tôi phải dạy hắn cách kính trọng người của Từ Chính Bảo này…”