Bộ dạng Trương Dương rất nghiêm túc, những người khác đều lộ vẻ ngạc nhiên.Bọn họ nghe thấy gì, thanh lý môn hộ?Đúng là Trương gia Hoa Đà cư bọn họ xuất thân nhất mạch y thánh, nhưng từ khi Dược Đồng qua đời, tất cả những người của Trương gia đều không thừa nhận họ có quan hệ với nhất mạch thánh y, cho nên mới lấy tên là Hoa Đà cư.Hơn nữa trong lòng họ, nhất mạch y thánh sớm đã diệt tuyệt rồi.Trương Dương ngẩng đàu lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào những người này.Bọn họ nghĩ như thế nào, đối với Trương Dương mà nói không hề quan trọng, hắn căn bản cũng chẳng muốn biết những người này có ý kiến gì.Đối với Trương Dương mà nói, biết họ là phân nhánh của Trương gia, hiện tại đang sử dụng y thuật của Trương gia, vậy là đủ rồi.Khi sư diệt tổ, bất kể là mạch chính hay là phân nhanh, đều phải nhận trừng phạt, đó là tiêu diệt sạch.Chuyện này, Trương gia o phải là chưa từng làm.Trước đây Nhất mạch Trương gia có một phân nhánh, đầu Thanh cuối Minh, có một phân nhánh đầu quân cho Mãn Thanh, trở thành ngự y Mãn Thanh, sau khi trở thành ngự y cả nhà 73 miệng bị giết trong một đêm.Người làm chuyện này là truyền nhân của Trương gia, truyền y thuật cho phân nhánh không phải để họ họ làm Hán gian người của Trương gia có tấm lòng của bác sĩ, nhưng cũng có sự quyết đoán nhẫn tâm.Minh mạt Thanh sơ như vậy, thời Đường cũng từng có chuyện như vậy.Đó là vì phân nhánh nhất mạch mượn y thuật làm chuyện xằng bậy, vơ vét của cải, còn muốn dùng độc giết truyền nhân chủ mạch, lần đó tuy không giết hết tất cả ngã mọi người nhưng tất cả những người biết y thuật Trương gia đều không có kết cục tốt.Lần này, thì đến lượt Trương Dương.Khi sư diệt tổ là điều tuyệt đối tối kỵ trong tổ huấn Trương gia, đừng nói gì đến phân nhánh, cho dù có là truyền nhân chủ mạch Trương gia, có hành vi phạm tội như vậy cũng chưa chắc được giảm nhẹ.- Trương Dương, anh đi ngay đi, không chúng tôi sẽ báo cảnh sát! - https://truyenfull.vn- Bây giờ là xã hội pháp trị còn thanh lý môn hộ gì chứ, anh cho anh là ai?- Chủ mạch sớm diệt vong rồi, còn đâu ra môn hộ, bản thân anh cũng chỉ là phân nhánh mà thôi!Thấy bộ dạng này của Trương Dương, rất nhiều người không hề sợ hãi, mấy người thanh niên cũng kêu to.Tuy nhiên những thanh niên cũng có vẻ rất thận trọng.- Chi chi chi!Tia Chớp nhảy ra, liên tiếp ném điện thoại của những những người đang lén lấy ra sang một bên, những người này muốn lén gọi điện trước mặt Tia Chớp căn bản là không thể.Chỉ trong chốc lát, Tia Chớp đã lấy bảy tám cái di động, Trương gia Hoa Đà cư rất nhiều tiền, cơ bản trên người ai cũng có một cái di động.Chỉ có mấy người lớn tuổi là không dùng, bọn họ không có thói quen dùng thứ này.Lúc này, ngoại trừ điện thoại của Trương Tùng đang cất trong túi, điện thoại của mọi người đều bị Tia Chớp lấy đi cả rồi, những người này đều là người bình thường, Tia Chớp chẳng thèm để họ vào mắt, đối với những người này, không cần nó cắn, chỉ cần trúng độc nó phun từ miệng ra cũng đủ giết họ rồi.Trương Tùng không dám lấy ra, y biết mình không có cơ hội gọi diện, ngay cả âm thầm bấm số cũng không được.Nhìn bọn họ, Trương Dương không nói gì.Gã lấy từ trong túi ra ba kim châm màu đen, kim này thô hơn nhiều so với kim bình thường, dưới ánh đèn phản xạ hắc quang chói mắt, thoạt nhìn có chút đáng sợĐây là kim châm dộc Trương Dương làm ra từ độc của chồn đuôi cáoKim châm này hắn đã từng dùng qua một lần, đó là ở quê Mễ Tuyết, hắn đã dùng kim này đâm lên người Dư Dũng, kết quả đến giờ, Dư Dũng vẫn còn ở bệnh viện tâm thần.Có một câu những người này nói không xai, đây là xã hội pháp chế, Trương Dương cũng không thể vào vô pháp đượcNếu giết hết những người này, trong một đêm hơn 20 người chết, ngày mai sẽ khiến cả Hỗ Hải chấn động, chắc hẳn sẽ kinh động đến bộ công an.Những người này không điều tra ra thì thôi chứ nếu thực sự điều tra ra, sau này Trương Dương sẽ phiền phức.Cho nên, Trương Dương không thể dựa vào cách cũ, trực tiếp giết họ để thanh lý môn hộ.Giữ lại mạng của bọn họ, nhưng phải đạt được mục đích thanh lý môn hộ, tác dụng của mấy chiếc kim độc trên tay Trương Dương sẽ có cơ hội thể hiện, độc tính này sẽ trực tiếp phá hoại tế bào não, có thể khiến họ quên đi tất cả, cho dù có sống cũng chỉ là cái xác không hồn.Trương Dương vừa cử động, bước hai bước, người đã đến bên cạnh bàn.Hắn vừa cử động, người của Trương gia đều ngây ngẩn cả người, tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn.Bọn họ còn không có kịp phản ứng, ba cây kim của Trương Dương đã rung trên người ba người, từng cây kim đâm rất sâu vào người họ.- Ai ôi!!!!Ba người đau đớn kêu lên, khi bọn họ kêu, Trương Dương đã bước đến bên cạnh họ.Trương Dương đưa tay lấy ba cây châm độc trên người họ ra, sau đó lại quăng lên người của ba người khác.Có người đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bèn bỏ chạy ra ngoài.Người chạy nhanh nhất là Trương Tùng, đáng tiếc y mới chạy được hai bước, cả người đã mềm nhũn ra.Có Trương Dương ở đây, sao có thể để họ bỏ trốn, hôm nay những người ngồi đây, đừng ai mong chạy trốn.Những người này đều tập trung ở đây đợi tin tức, cũng coi như giảm bớt phiền phức cho Trương Dương, không cần phải đi khắp nơi xử lý mấy người này, tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.Ở đây tổng cộng có 26 người, trong đó có 23 người đã bị Trương Dương châm kim độc.Người bị châm đầu tiên đã bắt đầu mỉm cười ngây ngốc, lần này không giống như trước kia, lần trước Trương Dương chỉ dâm nhẹ vào người Dư Dũng, độc tính rất ít.Lần này, hắn đâm cả kim xuống, sau đó dùng nội lực rút ra.Loại độc tính này mạnh hơn lần trước nhiều, càng không cần phải nói, độc tính trên ba cây kim này đã được Trương Dương gia tăng thêm, lần này Trương Dương quyết tâm không cho những người này có cơ hội phục hồi.Bác sĩ có thể chữa bệnh cứu người, cũng có thể giết người. một khi bác sĩ đã muốn giết người thì sẽ lợi hại hơn bất kỳ sát thủ nào.Còn lại ba người đã hoàn toàn ngồi sửng sờ ở đó.Sở dĩ còn giữ lại ba người là vì Trương Dương muốn hỏi Trương gia có còn ai nữa không, để tránh nhổ cỏ không trừ gốc, để lại tai họa cho mình.Sau khi dùng thuật thôi miên hỏi xong, lúc này Trương Dương mới hài lòng gật đầuNgười của Trương gia đều ở cả đây.Trương gia Hoa Đà cư này khác với những gia tộc khá, thành viên gia tộc họ từ nhỏ đã học y, những thứ được học ở nhà trường chỉ là thứ yếu, điểm này không khác với những người kế thừa Trương gia trước kia.Từ nhỏ chỉ học y, chỉ chuyên tâm ngiên cứu y học là sâu nhất,Sau khi hỏi xong ba người, Trương Dương mới thưởng kim độc cho ba người bọn họSau đó Trương Dương lại kiểm tra mỗi người một lượt, xác định độc tố đã xâm nhập não bộ, không có bất kỳ cơ hội phục hồi nào, hắn mới xóa hết dấu vết mình đã tới đây.Còn về ngày mai sẽ có tin tức gì, hắn không cần phải suy nghĩ.Sau khi thanh lý xong môn hộ, Trương Dương lại dạo quanh Hoa Đà cư một vòng, lúc này mới bao taxi đi về Trường Kinh, đợi sau khi về tới Trường Kinh, Trương Dương lại xuống tay nhẹ với tài xế.Lần này xuống tay thật sự rất đơn giản, chỉ khiến anh ta mất đi một đoạn trí nhớ, không nhớ được bộ dạng của Trương Dương.Anh ta chỉ cần biết mình có chở khác là được, đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi, hai mấy người đã đồng loạt phát điên rồi, còn là điên hoàn toàn, đây không phải chuyện nhỏ, Trương Dương không muốn bị một số bộ môn của quốc gia để ý đến.- Trương Dương, cậu đã về!Biệt thự của Long Thành, một mình anh ta đang ngồi trong phòng khách, có vẻ rất thận trọng.Anh ta không biết Trương Dương vừa đi Hỗ Hải, nhưng anh ta cứ chờ mãi ở đây, sau khi Long Phong rời đi anh ta vẫn chờ, tối cũng không dám ngủ.Sắp sáng rồi, cuối cùng Trương Dương đã trở về.- Anh Thành, ngại quá, để anh chờ lâu.Trương Dương khẽ mỉm cười, thái độ của hắn với Long Thành không có gì thay đổi, hắn biết rõ, trước lúc đánh nhau với Long Phong Long Thành có thể nói giúp hắn là chuyện rất không dễ dàng.- Trương Dương, người nói xin lỗi phải là tôi, tôi, tôi để anh ấy đi rồi!Lúc nói Long Thành cúi đầu, không dám nhìn Trương Dương.Trương Dương giao người cho anh ta, anh ta thả đi, điều này khiến anh ta cảm thấy có lỗi với Trương Dương, nhưng anh không thể không thả, bảo anh nhốt đệ tử nội môn Long gia căn bản là chuyện không thể.- Thả đi rồi à, không sao!Trương Dương nhẹ nhàng cười, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn.Bản thân Trương Dương cũng có ý định thả gã, Long Phong chỉ là người thi hành mệnh lệnh, không phải là chủ mưu, chủ mưu hắn đã đã tìm được rồi, hơn nữa giải quyết xong.Thân phận Long Phong có chút đặc biệt, nếu giết y sẽ kết thù hận với thế gia Hiên Viên, Trương Dương không sợ thế gia Hiên Viên, không cũng không muốn có kẻ thù lớn như vậy.- Cậu, cậu không trách tôi?Long Thành có chút sững sờ, căn bản anh ta nghĩ Trương Dương sẽ nổi giận, thậm chí còn trừng phạt anh ta, trong suy nghĩ của anh ta, hình tượng của Trương Dương đã trở thành tiền bối rồi.Thật sự muốn trách phạt anh, anh cũng nhận, dù sao Trương Dương cũng tin tưởng anh, giao cho anh giữ kẻ thù, vậy mà anh lại thả người đi.Trương Dương cười nói- Tại sao phải trách ngươi, giữ hắn phải lo cho hắn ăn uống, thả đi cũng tốt, anh Thành, anh đừng quên, chúng ta là bạn!Long Thành ngơ ngác nhìn hắn, không kìm nổi gật đầu:- Đúng, chúng ta là bạn, bạn!Vẻ mặt Long Thành có chút kích động, hai chữ bạn này nói rất nặng, kỳ thực sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Trương Dương, anh không dám coi Trương Dương là bạn nữa.Hiện nay người tu luyện nội lực trong nước không nhiều, tuy nhiên phân chia cấp bậc giữa những người tu luyện rất nghiêm trọng.Tiền bối, tuyệt đối sẽ không ở cùng với những người như bọn họ, trong mắt Long Thành, Trương Dương và Long Phong đều là tiền bối.Thực lực của họ, đủ làm tiền bối của anh ta, cho dù hai người họ đều trẻ hơn anh, nhưng những người tu luyện võ họ không phân cấp bậc theo tuổi.- Được rồi, trời sáng rồi, nhanh đi ngủ đi, tôi cũng cả đêm không ngủ rồi!Trương Dương vỗ vỗ anh ta, bản thân cũng không khách khí, trực tiếp vào phòng ngủ, ngã xuống giường nằm ngủ, hắn đã giằng co cả đêm, thật sự hơi mệt rồi.- Cậu yên tâm, chúng ta mãi mãi là bạn!Nhìn Trương Dương, Long Thành âm thầm gật đầu, câu nói của Trương Dương khiến anh vô cùng cảm động.Con người kỳ lạ vậy đấy, nếu Trương Dương là bác sĩ bình thường, cậu sinh viên bình thường, chắc chắn anh ta sẽ không có cảm giác như vậy, nhưng Trương Dương là một cao thủ, còn là cao thủ cấp tiền bối, nói ra một câu như vậy thực sự khiến anh ta rất cảm động.Đây là một loại công nhận, một sự công nhận xuất phát từ người mà anh sùng bái và tôn kính.