Thần Y Thánh Thủ

Trong trụ sở Ủy ban tỉnh, Triệu Dân bước nhanh vào bên trong.Rất nhiều người nhìn thấy đông đều đi ra chào hỏi, ai nấy đều tỏ ra rất tôn kính với ông, giống như đối với lãnh đạo của mình vậy.Đối với những người này ông đều gật đầu đáp lại, tuy nhiên bước chân vẫn không dừng lại, ông đi nhanh đến bên ngoài một văn phòng làm việc.Ở đó ông sửa soạn lại quần áo cho chỉnh tề, sau đó mới bước vào gõ cửa.Vào văn phòng, Triệu Dân đầu tiên là nhìn vào Trương Khắc Cần đang chăm chú đọc tài liệu, lúc này mới nhỏ giọng nói:- Ông chủ, tôi mới nghe được một tin tức.Triệu Dân nói vậy, khiến cho Trương Khắc Cần không kìm nổi mà ngẩng đầu lên.Thư ký này đã đi theo ông rất nhiều năm, ông cũng rất hiểu thư ký của mình, những chuyện bình thường thì ông tuyệt đối sẽ không nói, nếu đã nói ra như vậy, thì chắc chắn là việc rất quan trọng rồi.- Tin tức gì?Trương Khắc Cần khẩn trương hỏi.- Cha của Mễ Tuyết, đồng chí Mễ Chí Quốc trê đường đi đến Trường Kinh thì xảy ra tai nạn giao thông, được đưa đến bệnh viện, hình như công tử giúp ông ấy phẫn thuật, hiện tại người lại được chuyển lên bệnh viện tỉnh.Triệu Dân nhẹ giọng nói, trong lúc nói còn chú ý đến vẻ mặt của Trương Khắc Cần.Ông là một thư ký thông minh, biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Mấy hôm nay Trương Khắc Cần tâm tình rất tốt, quan hệ giữa hai cha con họ tuy chưa hoàn toàn hòa hợp, nhưng so với trước thì quả thực là cách biệt một trời một vực.Ít nhất mâu thuẫn giữa bọn họ, đã biến mất rồi. Trương Dương chủ động tìm đến lãnh đạo nói chuyện rồi.Điều này cũng khiến cho Triệu Dân rất rõ ràng, lãnh đạo vô cùng để ý đến đứa con trai này, tất cả những chuyện liên quan đến Trương Dương, ông không thể giấu diếm được, có tin gì thì phải thông báo ngay.- Hôm qua phẫu thuật, mà hôm nay đã ở bệnh viện tỉnh rồi sao?Trương Khắc Cần cúi đầu. Ông khẽ gõ bàn một cái, không biết là đang suy nghĩ điều gì.- Vâng, đồng chí Mễ Chí Quốc công tác ở huyện Liệt Sơn. Là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, sau khi công tử đến huyện Liệt Sơn lần trước thì ông ấy mới được vào Thường vụ.Triệu Dân gật đầu, nói ra thân phận của Mễ Chí Quốc một cách rất thích hợp.Thật ra mấy thông tin này đều là do ông hỏi thăm được, ông cũng rất nhiều việc, không thể việc nào cũng đi điều tra đến nơi đến chốn được.Đối với điều này, Trương Khắc Cần cũng rất rõ ràng, ông chỉ không nói ra mà thôi, ông quả thực cũng mong muốn biết tất cả những gì liên quan đến con trai mình.- Sáng nay có công việc gì?Trương Khắc Cần thản nhiên hỏi.Triệu Dân khẽ rung mình, lập tức hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo.- Chín rưỡi thì tiếp tiến Chủ tịch thành phố Cương Châu – đồng chí Hoàng Thụy, mười rưỡi có một buổi tọa đàm về doanh nghiệp, trước mắt chỉ có những việc đó thôi ạ.Triệu Dân rất nhanh nói. Tất cả việc của lãnh đạo ông đều ghi nhớ kỹ trong đầu, bất kể khi nào hỏi đến, ông đều phải trả lời rành mạch.- Gặp mặt đồng chí Hoàng Thụy thì cứ tạm gác lại đã, lập tức xuất phát đi đến bệnh viện tỉnh.Trương Khắc Cần gật đầu nói, Triệu Dân lập tức cho người đi chuẩn bị xe, Trương Khắc Cần hỏi buổi sáng có việc gì không, là ông biết lãnh đạo muốn đích thân đến bệnh viện rồi.Đích thân đi, mới thể hiện sự coi trọng của mình.Một Phó chủ tịch huyện như Mễ Chí Quốc, đương nhiên không đáng để ông làm như vậy…quan trọng là Mễ Chí Quốc có một thân phận khác, đó là cha của Mễ Tuyết.Mễ Tuyết là bạn gái của Trương Dương, quan hệ của hai người cũng rất tốt, không có gì thay đổi thì sau này sẽ kết hôn, Triệu Dân rất rõ ràng Trương Khắc Cần tuyệt đối sẽ không can thiệp chuyện hôn nhân của Trương Dương.Trên thực tế, ông cũng không thể can thiệp được.Mặt khác Trương Khắc Cần rất hài lòng với Mễ Tuyết, cô bé này không quá thông minh, nhưng một lòng với Trương Dương, suy nghĩ vì Trương Dương, tương lai nhất định sẽ trở thành người vợ hiền.Con trai đã rất có tiền đồ, lại có đứa con dâu ngoan hiền, là điều rất quý.Gọi xe, Triệu Dân vốn định gọi điện thoại cho Trương Dương, nhưng lại bị Trương Khắc Cần ngăn lại.Việc này không cần phải thông báo trước như vậy, ông chỉ lấy danh nghĩa cá nhân đi thăm "thông gia", cứ lặng lẽ đến thì hơn, kẻo Trương Dương lại hiểu lầm.Trong lúc Trương Khắc Cần đang trên đường đến bệnh viện, thì trong bệnh viện lại rất náo nhiệt.Y tá Tiểu Lưu gọi bảo vệ đến, những bảo vệ này đứng trước mặt bác sỹ Tôn càng trở nên kiêu ngạo hơn, lạnh lùng nhìn Trương Dương.- Lão Trương, có chuyện gì vậy?Tổng cộng có 6 nhân viên bảo an đến, sau đó lại có một người khoảng hơn 40 tuổi đến, hỏi với vẻ kinh ngạc. - .Gã vừa nói xong thì nhìn thấy bác sỹ Tôn đứng đó, lập tức trong lòng kêu khổ, nhìn thấy bác sỹ Tôn và bảo vệ ở đây, gã đã đoán ra có chuyện gì xảy ra rồi.- Chủ nhiệm Lý, ông đến cũng đúng lúc đấy, những người này không biết phân biệt tốt xấu, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi viện, chế độ ở bệnh viện các cậu là như vậy sao?Trương Đức lập tức đi đến, nói với giọng không hề khách khí chút nào.Gã thật sự tức giận, hơn nữa quan hệ với Chủ nhiệm Lý này cũng khá tốt, cho nên mới nói như vậy.- Lão Trương, bớt giận đi, có phải đã xảy ra hiểu lầm gì rồi không, bác sỹ Tôn, sao cậu cũng có mặt ở đây.Chủ nhiệm Lý an ủi Trương Đức một câu, sau đó đi sang hỏi bác sỹ Tôn, tên bác sỹ đó là Tôn Lương, nhưng con người lại chẳng có chút lương tâm nào.- Đây là khu vực tôi phụ trách, anh lại còn hỏi sao có mặt ở đây à?Thấy Chủ nhiệm Lý, dáng vẻ của Tôn Lương càng khoa trương hơn, y còn tưởng rằng là Chủ nhiệm Lý nào, hóa ra chỉ là một chủ nhiệm cỏn con ở phòng hậu cần. Ở bệnh viện này, Chủ nhiệm họ Lý có cấp bậc cao nhất là Chánh văn phòng, nếu là ông ta thì Tôn Lương cũng nể mặt vài phần.Lời nói của y khiến Chủ nhiệm Lý chau mày, rõ ràng Tôn Lương không thèm để cho ông một chút thể diện nào.Trương Đức lúc này cảm không đúng, người bạn này của gã tuy làm mảng hậu cần, nhưng dù sao cũng là quan, cũng được coi như một lãnh đạo, xem bộ dạng của bác sỹ Tôn, căn bản không coi Chủ nhiệm Lý này ra gì.Như vậy, đồng nghĩa với việc gã tìm Chủ nhiệm Lý này chẳng có tác dụng gì cả, mà ngược lại còn tự rước lấy nhục vào thân.- Bác sỹ Tôn có thể nể mặt tôi một chút được không, lão Trương đây là bạn bè lâu năm của tôi, có hiểu lầm gì thì hãy cởi bỏ, đừng kinh động đến bảo vệ như vậy, cũng đừng có đuổi người đi, chút nữa tôi sắp xếp, chúng ta ngồi với nhau một lát.Chủ nhiệm Lý trong lòng cũng không mấy vui vẻ, có nhưng lời nào nên nói thì vẫn phải nói, dù sao thì mình cũng đã đến đây rồi.Thật ra trong lòng gã thấy rất hối hận, chưa hỏi rõ ràng đã vội đến rồi, những bác sỹ bình thường thì có thể còn nể mặt gã vài phần.Nhưng Tôn Lương này thì khác, y luôn ỷ thế cha mình là viện phó, không coi ai ra gì. Sớm biết y ở đây thì mình viện cớ không đến nữa là xong.- Nể mặt ư, mặt của ông quan trọng hay của tôi quan trọng? Người đâu, lập tức đuổi hết bọn chúng ra ngoài.Tôn Lương lạnh lùng nói một tiếng, Chủ nhiệm Lý thì đứng ngây như phỗng đá, sắc mặt tím xanh lại. Đây không khác gì bị Tôn Lương vả cho một cái tát vào mặt cả.Các nhân viên bảo an đã đi đến, Trương Dương đứng đó không nhúc nhích, những người này chưa động thủ thì hắn cũng không động thủ, chỉ đến thời điểm mấu chốt thì hắn mới ra tay.- Có chuyện gì xảy ra thế? Sao lại ầm ĩ như vậy?Mấy nhân viên bảo an vừa mới đi lên, cửa phòng lại đột nhiên được mở ra, mấy người đi vào, nBọn họ đã đến, cũng khiến cho bảo an tạm thời không động thủ mà đứng dẹp sang một bên.Mấy người đi vào với vẻ kinh ngạc, cũng may đây là phòng cao cấp, diện tích khá lớn, nếu không thì không thể chứa được nhiều người như vậy.- Lão Trương, xin lỗi nhé, chuyện này tôi cũng bất lực.Chủ nhiệm Lý đứng trước mặt Trương Đức, cười khổ nói một câu, hôm nay gã cũng xấu hổ muốn chết, không chừng còn đắc tội với tên Hỗn Thế Ma Vương này.- Rất xin lỗi, tôi không hiểu rõ tình hình, người này là ai thế?Trương Đức nhỏ giọn hỏi một câu, gã cũng không phải kẻ ngốc, sớm hiểu ra Chủ nhiệm Lý không ép được người ta, hơn nữa còn bị người ta khinh thường.Nói như vậy, gọi bạn cũ đến đồng nghĩa với việc gã mất thể diện, điều này khiến cho Trương Đức chẳng hề dễ chịu chút nào.- Một bác sỹ bình thường, y thuật không được tốt lắm, nhưng ba của nó lại là phó viện trưởng.Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói ghé vào tai Trương Đức, hắn có thể càu nhàu với Trương Đức, nhưng tuyệt đối không dám nói rõ những lời này ra.Nghe hắn nói như vậy, Trương Đức cũng hoàn toàn hiểu ra vấn đề.Đây chính là một công tử ca, còn là công tử ca của bệnh viện, thảo nào mà kiêu ngạo như vậy.- Mấy người các cậu sao lại đến đây thế?Trương Dương có chút kinh ngạch, người đi đến không phải ai khác mà chính là Tô công tử, Long Thành, Lý Á, Thường Phong…Những người này trên tay còn cầm quà tăng, còn có cả hoa tươi, sau khi đi vào ngoài hoa tươi ra thì những thứ khác đều đã đặt sang một bên.- Chú Mễ phải phẫu thuật, chúng tôi đương nhiên phải đến thăm rồi, nhưng thế này….rốt cuộc là có chuyện gì vậy?Tô công tử nói một câu, còn chỉ vào đám nhân viên bảo an đứng bên cạnh.- Không có gì, có người muốn đuổi chúng tôi đi ra khỏi đây.Trương Dương khẽ mỉm cười, ngữ khí của hắn vẫn bình thản như trước, tuy nhiên trong vẻ bình thản ấy lại lộ ra sự lạnh lùng đến ghê người.Tô công tử rất hiểu Trương Dương, lập tức hiểu ra Trương Dương đang rất tức giận.- Cái gì, đuổi các cậu đi, ai lại to gan như vậy? Không muốn sống nữa à?Lý Á có chút kích động, kêu lên 1 tiếng, Vương Thần đứng bên cạnh, tuy phải chống gậy ba toong, nhưng vẫn tỏ ra rất hung.- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Sao lại không động thủ đi, đây là bệnh viện, không phải là địa bàn xã hội đen, đem người đuổi hết đi, ai dám phản kháng thì lập tức báo cảnh sát.Thấy bọn họ nói chuyện vô lễ, Tôn Lương cảm giác mình bị coi thường, vì thể càng tức giận hơn.Nhân viên bảo an không nhúc nhích, lập tức tiến lên, tuy nhiên bọn họ mới đi được hai bước, đã có mấy người ngăn họ lại rồi.Long Thành, Ngô Chí Quốc, còn có Thường Phong và Lý Á đều đứng ở đó, ánh mắt Long Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy nhân viên bảo an kia.Nhân viên bảo an có sáu người, tuy nhiên bên này người của Trương Dương cũng không ít, những nhân viên bảo an này trong lòng có chút chột dạ, sững sờ đứng ở đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận