Thần Y Tiểu Vương Phi

Hạng thân vương phủ. Hồng Viên.

Hồng Viên là nơi ở của Hạng Hân Lạc, vì trước đây nàng thích náo nhiệt nên viện của nàng khá gần tiền sảnh, tiệc mừng chính là được tổ chức ở tiền viện.

Vừa qua bữa sáng, tiền viện liền bắt đầu nhộn nhịp, rất nhiều khách khứa từ xa đến cùng với các quan viên từ cửu phẩm trở lên trong kinh thành hầu như đều đến chúc mừng Hạng thân vương phủ.

Suốt buổi sáng, tiếng trò chuyện, tiếng hò reo cùng với tiếng pháo hầu như chưa từng gián đoạn.

Hạng Hân Lạc ở trong phòng mình dùng sức bịt tai lại, nhưng những âm thanh kia cứ không ngừng truyền vào tai nàng, khiến nàng cực kỳ bực bội.

Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của ca ca, dù nàng phản đối cũng sẽ không có ai nghe mà chỉ cho rằng nàng vô cớ gây sự.

Phải, hôm nay là ngày ca ca và Bạch Thiên Hoan thành thân, từ khi đính hôn đến khi thành thân chỉ vẻn vẹn mười ngày, nàng đương nhiên hiểu tâm trạng muốn cưới con dâu của mẫu phi, nhưng gấp gáp rước người ta vào cửa trong mười ngày như vậy, người khác không phải sẽ nói ca ca nàng sợ không cưới được vợ hay sao?

Nhưng mẫu phi không thèm để ý chuyện đó.

Hơn mười ngày trước, bà ấy cứ luôn nói nàng sắp có đại tẩu rồi, sau này nhất định không được tùy hứng với người ta.

Mẫu phi không biết chuyện nàng thích đại ca, với lại, mẫu phi chắc chắn cũng không cho phép nàng thích đại ca, bởi vì……….đó là cấm kỵ, dù phụ vương và mẫu phi có tiến bộ đến đâu đi nữa cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Chính nàng cũng biết rõ không thể thành thân cùng đại ca, cho nên chỉ có thể nuốt hết những khổ sở vào bụng.

Ngày đính hôn, mẫu phi đã khuyên nhủ rất lâu nhưng nàng không muốn nhìn cảnh hạnh phúc của đại ca và Bạch Thiên Hoan nên từ chối đi cùng.

Lúc mẫu phi trở về từ Thượng thư phủ, bà ấy cao hứng nói cho nàng biết đại ca mười ngày sau thành thân.

Hôm đó, nàng khóc cả đêm.

Bây giờ họ sắp thành thân rồi, phụ vương và mẫu phi đang bận tiếp khách, căn bản không có thời gian để ý tới tâm trạng của nàng.

Bên ngoài cửa sổ là một cây hòe, lúc này hoa hòe nở rộ, từng chùm từng chùm hoa màu trắng đón ánh mặt trời cứ như những chuỗi trân châu phất phơ giữa làn hương thấm đượm.

Một cơn gió thổi qua, vài đóa hoa rơi xuống đất, không bao giờ trở lại khoảnh khắc rực rỡ trên cây nữa.

Lòng của nàng cũng như đóa hoa kia.

Ngồi bên cửa sổ, tắm ánh mặt trời ấm áp, nàng hơi buồn ngủ, không biết đã ngồi bao lâu rồi.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên.

Nàng nghe thấy nhưng không quay đầu lại.

- Không phải ta đã nói hôm nay không cho phép bất kỳ ai làm phiền ta sao? Ra ngoài!

Nàng mệt mỏi nói.

- Dù trong lòng có phiền muộn đi nữa cũng phải ăn trưa, không ăn thì sức ở đâu mà phiền?

Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng.

Rất quen thuộc.

Tưởng Hạng Nguyên Hoán tới, Hạng Hân Lạc vui vẻ quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy Đinh Viễn Sơn, ánh mắt nàng thoáng trở nên cô đơn, khóe môi hạ xuống, nhẹ nhàng nói:

- Hóa ra là huynh!

Đinh Viễn Sơn cười cười, hắn biết nàng tưởng hắn là Hạng Nguyên Hoán.

- Lúc này đương nhiên chỉ có ta mới có thời gian tới thăm muội.

Hạng Hân Lạc mất hứng quay đầu đi chỗ khác.

- Nếu huynh tới xem ta bây giờ đáng thương cỡ nào thì huynh đi được rồi đấy.

Nàng không cần bất kỳ ai giả vờ quan tâm nàng, mục đích Đinh Viễn Sơn tới rất có khả năng là để chê cười nàng.

- Ta tới thăm muội là có ý tốt!

Đinh Viễn Sơn đặt khay trong tay lên bàn:

- Vả lại, gây khó dễ cái gì cũng không được gây khó dễ thân thể mình, bởi vì, trừ bản thân ra, sẽ không có ai đau lòng cho muội.

Hạng Hân Lạc bị lời của Đinh Viễn Sơn chọc giận:

- Huynh tới để cười nhạo ta chứ gì, huynh nói xong chưa, nói xong thì đi ngay! Với lại, thân thể ta thế nào không liên quan tới huynh, cho dù ta chết cũng không có ai tới tìm huynh gây phiền phức đâu!

- Hà tất phải như vậy?

Đinh Viễn Sơn đau lòng nhìn chiếc cằm nhọn của nàng, mới mấy ngày không gặp, nàng lại gầy đi rồi, mặt không còn chút thịt, rõ ràng vì chuyện của Nguyên Hoán mà trong lòng nàng vô cùng khó chịu.

Hạng Hân Lạc tức giận đứng dậy, phủi chân đi đến cạnh cửa, chỉ tay ra ngoài cửa nhìn Đinh Viễn Sơn.

- Đi, huynh đi ngay lập tức, Hồng Viên của ta không hoan nghênh huynh, sau này huynh cũng đừng đến nữa!

Đinh Viễn Sơn đen mặt, đột nhiên đi về phía Hạng Hân Lạc, ngang ngược nắm lấy cổ tay nàng.

- Muội hành hạ bản thân như vậy, chuyện gì cũng để ở trong lòng, nếu khó chịu đến thế thì đừng có nhịn nữa, ta đưa muội đi gặp phụ vương và mẫu phi muội, nói cho họ biết tất cả tâm sự của muội! Chỉ cần có thể cầu xin họ tha thứ, muội và Nguyên Hoán sẽ có cơ hội ở bên nhau, đi!

Hạng Hân Lạc nghe Đinh Viễn Sơn nói thì sợ hãi lắc đầu dữ dội.

- Đừng, đừng, ta không muốn đi gặp phụ vương và mẫu phi, buông ta ra, tên khốn này!

Vùng vẫy không được, Hạng Hân Lạc thở hổn hển cắn xuống cái tay kéo nàng.

Nàng cắn rất mạnh, không chút lưu tình.

Vị máu trong miệng đã gọi lý trí nàng trở về.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu rồi cúi đầu nhìn dấu răng máu trên mu bàn tay Đinh Viễn Sơn, trong lòng chợt cuống lên, vội vã dùng khăn tay của mình băng lại cho hắn, tiếc là động tác của nàng rất vụng về, khăn tay làm cách nào cũng không thắt lại được.

Nàng thất bại, cầm cái khăn dính máu trong tay chán nản ngồi bệt xuống đất, nước mắt tủi thân tuôn ra như suối.

Nước mắt nàng hòa với máu Đinh Viễn Sơn thấm ướt chiếc khăn trong tay nàng.

Đinh Viễn Sơn lẳng lặng nhìn nàng, lẳng lặng ngồi xổm xuống, đau lòng kéo nàng vào trong ngực, Hạng Hân Lạc giãy giụa trong lòng hắn.

- Buông ta ra, huynh đừng đụng vào ta, huynh là tên khốn kiếp ức hiếp ta, đừng đụng vào ta!

Đinh Viễn Sơn không nói gì, yên lặng để nàng đánh, không lâu sau, nàng đánh mệt rồi lại thình lình ôm lấy hắn.

Hạng Hân Lạc vùi mặt vào lòng Đinh Viễn Sơn, trong chốc lát, vạt áo của hắn thấm ướt một khoảnh.

Nước mắt nàng nhuốm ướt ngực hắn, làm bỏng tim hắn, cũng khiến hắn tự trách thật nhiều, trách bản thân vừa rồi đã dọa nàng.

Có điều, nàng ấm ức lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể rơi nước mắt đã kiềm nén rất lâu.

Đinh Viễn Sơn lặng lẽ vỗ lưng nàng, hồi lâu sau, Hạng Hân Lạc trong lòng hắn không còn động tĩnh gì nữa.

Hắn kinh ngạc nhìn người trong lòng, hai mắt nàng nhắm nghiền, vẻ mặt buông lỏng, nàng ngủ mất rồi.

Nàng thế mà ngủ rồi.

Đinh Viễn Sơn dở khóc dở cười, sợ nàng bị lạnh nên ôm ngang người nàng đi vào trong phòng ngủ, đặt nàng xuống giường, đắp chăn cho nàng rồi im lặng ngồi bên cạnh.

Nha đầu ngốc này, đại ca thành thân mà khổ sở thành như vậy, thật không biết đến khi nào nàng mới có thể thoát khỏi bóng ma này nữa.

Nghe những âm thanh huyên náo bên ngoài, Đinh Viễn Sơn hơi cau mày.

Có lẽ bị những âm thanh kia ảnh hưởng, Hạng Hân Lạc ngủ không an giấc, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ bất an.

Rõ ràng không muốn nghe những âm thanh ấy mà nàng còn mở cửa sổ.

Đinh Viễn Sơn đóng cửa sổ, Hạng Hân Lạc trong giấc mộng chân mày giãn ra.

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Hạng Nguyên Hoán toàn thân hỉ bào đỏ thẫm từ ngoài cửa tiến vào, vừa vào thì thấy huynh đệ tốt nhà mình dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn muội muội.

- Ta nói Đại Sơn........

- Suỵt ~~

Đinh Viễn Sơn ngắt lời Hạng Nguyên Hoán, quay đầu trừng hắn rồi đứng dậy ra khỏi phòng, kéo hắn theo ra ngoài cửa:

- Ngươi không phải đang ở tiền viện đón khách ư? Sao lại chạy đến đây?

- Ta vừa nghe nha hoàn bên người muội muội nói muội ấy tối qua và sáng nay chưa ăn gì………

Hạng Nguyên Hoán đung đưa cái khay trong tay:

- Có điều, bây giờ xem ra muội ấy không cần những thứ này rồi.

- Ngươi còn nói không biết ngượng, chuyện muội muội ngươi, ngươi định thế nào?

Đinh Viễn Sơn nghiêm túc hỏi Hạng Nguyên Hoán.

Hạng Nguyên Hoán vội đưa tay ra dấu im lặng.

- Đại Sơn, ngươi cảm thấy ta có thể làm gì đây? Muội ấy là muội muội ruột của ta, đời này cũng chỉ có thể là muội muội của ta, ngươi đừng có hồ đồ đấy?

Đinh Viễn Sơn đương nhiên không hồ đồ, hắn chỉ cảm thấy Hạng Hân Lạc hiện tại rất tội nghiệp.

- Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi mau đến tiền viện đi, lát nữa ngươi phải đi rước tân nương, để lỡ canh giờ không hay đâu!

- Vậy muội muội giao cho ngươi đấy!

- Yên tâm, ta ở đây trông coi nàng, sẽ không có chuyện gì đâu.

Đinh Viễn Sơn cười gật đầu.

- Được, vậy ta đi trước, nếu muội muội xảy ra chuyện gì, ngươi cứ xử lý trước, những cái khác đợi ta về rồi hẵng nói.

- Mau đi đi.

Hạng Nguyên Hoán đi rồi, đôi mắt Đinh Viễn Sơn lại ảm đạm, hắn quay đầu nhìn Hạng Hân Lạc vẫn ngủ say trong phòng, hi vọng nàng có thể sớm nghĩ thông suốt, thoát khỏi bóng ma Hạng Nguyên Hoán.

Thượng thư phủ.

Bạch Thiên Hoan sáng sớm đã bị một đám ma ma hành hạ, trên đầu đội mũ nặng khoảng mười cân, cổ nàng đau ê ẩm nhưng những người chung quanh cứ mặc kệ, ép nàng nhất định phải đội suốt.

Chỉ cần nàng có động tác muốn lấy mũ xuống thì có hai người tiến lên giữ lấy tay nàng.

Để nàng không có cơ hội, xung quanh luôn có người trông chừng nàng.

Đáng thương cho nàng buổi sáng vừa thức dậy đã bị hành hạ tới hành hạ lui, thay y phục, trang điểm xong, chính là chờ Hạng Nguyên Hoán đến Thượng thư phủ đón nàng.

Giờ này khắc này, Bạch Thiên Hoan rất hối hận, nàng tại sao lại đồng ý hôn ước với Hạng Nguyên Hoán để bây giờ khổ như vậy.

Nàng ở trong lòng thăm hỏi Hạng Nguyên Hoán bảy tám trăm lần.

Đã qua giờ ăn trưa, Bạch Thiên Hoan đói mờ mắt, tiếc là những người trông coi nàng đều nói là nếu ăn sẽ làm hỏng lớp trang điểm trên mặt.

Nàng thiếu chút nữa đã muốn làm hôn mê bọn họ rồi chạy đi rửa mặt, ăn gì đó.

Mặt nàng thoa một lớp phấn thật dày, có cảm giác khi đang nói chuyện, phấn trên mặt nàng rơi lả tả.

Nàng đầy bụng oán niệm.

Trong lúc chờ đợi, Bạch Thiên Hoan ngẩng đầu thì thấy một người đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn nàng.

- Ta có thể vào chứ?

Người đó là Lưu San San.

Người từng là tình địch, bây giờ trở thành bạn thân.

- Hóa ra là Lưu tiểu thư, mau vào đi!

Bạch Thiên Hoan chậm chạp quay đầu, đưa tay đỡ cái mũ nặng trịch:

- Cổ ta xoay không tiện, cô đến trước mặt ta đi!

Thấy tay nàng cử động, nha hoàn bên cạnh vội giữ lấy tay nàng.

Lưu San San vui vẻ bước vào, đánh giá trang phục tân nương đỏ thẫm trên người Bạch Thiên Hoan.

Hoa văn trên y phục được thêu bằng chỉ vàng, từng con phượng hoàng đều sinh động y như thật, cứ như đang giương cánh muốn bay ra ngoài.

Ngũ quan mỹ lệ, trang điểm tinh tế, đôi mắt linh động, không nghi ngờ gì………Bạch Thiên Hoan là tân nương đẹp nhất nàng từng gặp.

- Cô hôm nay thật đẹp!

Lưu San San khen.

Bạch Thiên Hoan đỡ cổ, nha hoàn bên cạnh tưởng nàng lại muốn gỡ mũ xuống nên vội nắm lấy tay nàng.

- Ta chỉ xoa cổ thôi, các ngươi không cần nhìn ta như nhìn phạm nhân thế!

Bạch Thiên Hoan mất hứng, lạnh lùng trừng nha hoàn kia.

- Nô tỳ………chúng nô tỳ là vì muốn tốt cho người!

Nha hoàn kia co đầu nhỏ giọng nói.

Bạch Thiên Hoan lại xoa xoa cổ, nha hoàn kia toàn thân khẩn trương nhìn chằm chằm tay nàng, điệu bộ có thể nhào lên bất cứ lúc nào.

- Chuyện gì vậy?

Lưu San San vừa vào, không rõ tình hình ngạc nhiên hỏi.

Bạch Thiên Hoan chỉ các nha hoàn chung quanh, mặt đầy vẻ tức tối:

- Còn không phải mấy nha đầu này sao, nhìn ta cứ như nhìn phạm nhân vậy, chỉ sợ ta phá hỏng cái thứ dở hơi mười mấy cân trên đầu này!

- Phá hỏng?

Lưu San San phì cười, cô có biết mũ trên đầu cô là vật ngự tứ, trân châu, ngọc thạch và đá mắt mèo trên đó đều là trân phẩm, vậy mà cô lại nói nó là đồ dở hơi.

- Ta thà rằng họ dùng đồ giả tùy tiện để lên là được, đừng nặng thế này, đội trên đầu khó chịu chết đi được, ta thấy ta chưa tới Hạng thân vương phủ thì đã bị nó đè gãy cổ rồi.

Bạch Thiên Hoan khoa trương nói.

- Đâu có khoa trương thế, hơn nữa, tân nương xuất giá ai cũng phải đội hỉ quan, cô nhẫn nại chút đi.

- Chứ còn có thể làm gì?

Suy nghĩ một chút, Bạch Thiên Hoan quay đầu nói với bốn người chung quanh:

- Ta và Lưu tiểu thư có ít chuyện riêng tư muốn nói với nhau, các ngươi ra ngoài trước đi.

- Nhưng……….

Một nha hoàn trong số họ lập tức định từ chối.

- Ta đã nói, đây là mệnh lệnh, sau hôm nay ta chính là thế tử phi, các ngươi hôm nay ở cạnh ta đều không hề che mặt, bây giờ các ngươi khiến ta không thoải mái một lúc, sau này ta sẽ khiến các ngươi không thoải mái cả đời!

Nàng nghiêm nghị khiển trách.

- Chỗ ma ma……..chúng nô tỳ không thể báo cáo được!

Gương mặt nha hoàn nhăn nhó, trông sắp khóc đến nơi.

Bạch Thiên Hoan không chịu nổi nhất là người khác khóc trước mặt nàng.

- Ta hứa với các ngươi sẽ không gỡ thứ dở hơi này xuống, nếu gỡ thì gỡ luôn đầu của ta, được chưa?

Nàng đưa ra lời bảo đảm.

Nghe được câu này, các nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.

- Vâng, vậy thế tử phi, chúng nô tỳ lui xuống!

Các nha hoàn cung kính lui ra ngoài.

Không lâu sau, các nha hoàn đều đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại Bạch Thiên Hoan và Lưu San San.

Lưu San San thấy không còn ai nữa thì nụ cười trên mặt chợt tắt.

- Ta nghe nói Bạch Xuân Yến trước khi chết đã đi tìm cô, có phải không?

Lưu San San khẩn trương hỏi.

- Cô thấy ta hiện tại có tốt không? Không cần lo lắng!

Bạch Thiên Hoan xòe tay ra.

- Là ta suy tính không chu toàn, ban đầu ta nên nhẫn tâm một chút, giết chết nàng ta vĩnh trừ hậu hoạn, rốt cuộc suýt chút nữa hại cô xảy ra chuyện.

Lưu San San cúi đầu tự trách.

- Chuyện này ai cũng không ngờ được, cô đừng suy nghĩ nhiều.

Lưu San San thân thiết kéo tay Bạch Thiên Hoan:

- Cô thật biết an ủi, ban đầu, suýt chút nữa ta đã đoạt trượng phu với cô rồi!

Bạch Thiên Hoan bắt chước vẻ mặt của Hạng Nguyên Hoán, chớp chớp mắt trêu đùa nàng ấy:

- Cô bây giờ cũng có thể đoạt mà!

- Xí ~~

Lưu San San bĩu môi:

- Ta mới không đoạt nam nhân của người khác đâu, ta muốn tìm một người có thể toàn tâm toàn ý với ta!

- Nhìn dáng vẻ của cô, có phải có đối tượng thích hợp rồi không? Muốn thành thân thì phải nói trước cho ta biết, ta rất bận rộn, không hẹn trước thì ta không tham dự hôn lễ của cô được đâu.

- Cô dám!

Đôi mắt oán trách của Lưu San San nhìn Bạch Thiên Hoan đầy hâm mộ:

- Ta đâu có tốt như cô, nhanh như vậy đã tìm được lang quân như ý rồi.

- Duyên phận con người đều không nói chắc được, biết đâu cô vừa xoay người, người đó đã đứng sẵn chờ cô.

- Được rồi, cô cứ vui vẻ hạnh phúc đi, chờ ta tìm được, nhất định sẽ báo cô biết đầu tiên.

- Tốt.

- Đúng rồi, trước đây một thời gian ngắn, có phải cô luôn ở Lưu phủ trong Sơn Thành không?

Lưu San San thình lình hỏi.

- Ừ!

Bạch Thiên Hoan liếc nàng ấy:

- Sao cô biết?

- Lưu gia ở Sơn Thành vừa khéo là nhà đại bá của ta, ta có một đường huynh tên Lưu Khải, hôm qua huynh ấy nói cho ta biết.

Lưu San San giải thích.

Bạch Thiên Hoan kinh ngạc.

- Cô nói Lưu đại ca đã đến kinh thành?

Lưu Khải tại sao đột nhiên đến kinh thành? Vậy Lý Thanh Nhã……..

- Đến hồi hôm qua, sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng đâu, hình như là đến kinh thành tìm người, nói tới đây, đường ca có bảo ta nhắc nhở cô một tiếng, hình như là có một cô nương họ Lý không từ mà biệt……….

- Cô nói gì?

Bạch Thiên Hoan giật mình mở to mắt.

Lý Thanh Nhã mất tích? Cho nên Lưu Khải mới đến kinh thành tìm nàng ta.

Hơn nữa, còn đúng lúc trước một ngày nàng và Hạng Nguyên Hoán thành thân.

Điều này nói rõ vấn đề gì?

Thấy sắc mặt Bạch Thiên Hoan thay đổi, Lưu San San kinh ngạc nhìn nàng, quơ quơ tay trước mặt nàng:

- Cô sao vậy?

Bạch Thiên Hoan vội phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu, cười:

- Không có gì!

- Có phải vị Lý cô nương đó có chuyện gì à?

- Đường ca của cô vô cùng thích Lý cô nương đó, ta đang nghĩ, cô ta đột nhiên đi mất, đường ca của cô nhất định sẽ rất khổ sở!

Bạch Thiên Hoan cố ý nói sang chuyện khác.

- Ta nói rồi, hôm qua nhìn bộ dạng của đường ca, ta liền đoán được quan hệ giữa Lý cô nương đó và đường ca không tầm thường, hóa ra là có chuyện như vậy, sau khi về, ta nhất định sẽ nói chuyện với huynh ấy!

Đề tài câu chuyện thay đổi, mặt Lưu San San lại suy sụp đi vài phần:

- Có điều, bây giờ cô nương người ta mất tích, đường ca đang khổ sở, ta đừng kích thích huynh ấy thì hơn.

Sau đó, hai người lại nói ít chuyện linh tinh, đợi Lưu San San đi rồi, ánh mắt Bạch Thiên Hoan vô cùng nghiêm túc, ngồi yên không nhúc nhích, các nha hoàn đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giờ rước dâu cuối cùng cũng đến, trên đầu Bạch Thiên Hoan được phủ một tấm khăn voan long phượng trình tường, trời bên ngoài hơi lạnh, nàng phát hiện chỗ tốt duy nhất của khăn voan là có thể chắn gió.

Đội khăn voan, nàng đương nhiên không nhìn thấy mặt Hạng Nguyên Hoán, xung quanh là một đám người chúc mừng, có người đưa một đầu lụa đỏ vào trong tay nàng, nàng nhìn đầu kia dải lụa thì thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài rất xinh đẹp, chính là tay Hạng Nguyên Hoán.

Họ cuối cùng cũng đi đến hôm nay.

Hai người được đẩy ra bên ngoài, Hạng Nguyên Hoán nhân lúc người khác không chú ý, bàn tay dưới ống tay áo rộng nắm lấy tay Bạch Thiên Hoan.

- Chàng làm gì thế?

Trước mắt mọi người, hắn lại dám làm như vậy.

Hạng Nguyên Hoán cong môi cười.

- Muốn xác nhận xem nàng có phải Hoan muội muội hay không thôi.

Nàng tức giận với hắn:

- Không phải ta thì có thể là người khác à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui