Ngô Bình cười khổ: "Người lợi hại phải là cô mới đúng.
Kiếm pháp của cô quả thực đáng sợ, nhanh hơn cả đạn bắn".
Cô gái đáp: "Anh muốn xem kiếm pháp của tôi, tôi có thể luyện cho anh xem.
Nhưng giờ tôi đói rồi, anh mời tôi ăn một bữa cơm trước đã".
Ngô Bình cười đáp: "Mười bữa cũng không thành vấn đề!"
Ngô Bình hỏi tiếp: "Cô tên là gì vậy?"
Advertisement
"Tôi tên Hồng Lăng", cô gái đáp.
Ngô Bình hỏi tiếp: "Hồng Lăng, một mình cô sống trên núi, vậy cô ăn gì? Trú ở đâu?"
Hồng Lăng: "Ăn quả dại, thịt thỏ, thịt hoẵng, cả thịt rắn.
Thỉnh thoảng tôi xuống núi đào khoai lang đỏ".
Ngô Bình khẽ cau mày đáp: "Sư phụ cô bắt cô phải sống trong môi trường như vậy sao?"
Hồng Lăng: "Như vậy là bình thường mà.
Từ nhỏ tới lớn tôi đều sống như vậy".
Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sư phụ của cô gái này cũng thật tàn nhẫn.
Sao lại để một cô gái phải sống khổ sở như vậy chứ?
Hơn nữa, anh quan sát được tu vi của Hồng Lăng rất cao, chắc chắn phải liệt vào hàng cao thủ! Vậy sư phụ của cô gái này là người như thế nào? Là tông sư cảnh giới Thần sao?
Nghĩ vậy, anh tiếp tục hỏi: "Sư phụ cô không dặn cô sau một năm phải đi tới đâu sao?"
Hồng Lăng lắc đầu: "Không dặn gì cả.
Nhưng dù tôi đi đâu, sư phụ cũng sẽ tìm thấy tôi".
Chiếc xe đã lên cao tốc, đi vào khu vực thành thị.
Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe tới một khu bách hóa tổng hợp.
Ở đây có đồ ăn, cũng có thể mua quần áo giày dép, vừa hay có thể sửa soạn lại cho Hồng Lăng.
Đối với việc mua quần áo giày dép cho nữ, Ngô Bình không có chút kinh nghiệm nào, anh bèn để cho người bán hàng dẫn Hồng Lăng đi từ trong ra ngoài chọn vài bộ quần áo, vài đôi giày.
Sau khi mua đồ xong, họ lại vào tiệm cắt tóc giúp Hồng Lăng sửa lại mái tóc, làm một kiểu tóc rất đẹp.
Sau khi được chăm chút toàn diện, Hồng Lăng hoàn toàn lột xác.
Từ một vị tiên thanh cao thoát tục thành một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mê người.
Cô mặc một chiếc quần ngắn, một chiếc sơ mi trắng thêu hoa, đi một đôi xăng đan.
Quần áo tuy đơn giản nhưng đều là hàng hiệu, rất phù hợp với lứa tuổi của Hồng Lăng.
Hiện giờ nhìn cô chẳng khác nào một nữ sinh cấp ba xinh đẹp tuyệt trần.
Cô quá xinh đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải liếc lại vài lần.
Sửa soạn xong xuôi, Ngô Bình đưa cô đi ăn cơm.
Bốn món mặn, một món canh, thêm hai lồng xíu mại gạch cua.
Một cô gái sống trên núi lâu ngày như Hồng Lăng nay được ăn những món này thì mắt sáng lên như đèn ô tô.
Hồng Lăng ăn rất nhanh, nhưng không khiến người khác cảm thấy cách ăn của cô rất thô lỗ mà ngược lại còn rất nho nhã.
Có thể nhận ra, dường như cô gái này cũng được học đôi điều về lễ nghĩa trên bàn ăn.
Ngô Bình không đói, anh ngồi một bên nhìn cô ăn.
Đợi khi Hồng Lăng có vẻ đã ăn xong, anh hỏi: "Cô muốn ăn nữa không?"
Hồng Lăng lắc đầu đáp: "Mặc dù chưa ăn no nhưng không thể ăn tiếp được nữa".
Ngô Bình cười đáp: "Vậy chúng ta đi thôi, tôi đưa cô tới khách sạn".
Ở gần cửa hàng ban nãy có một khách sạn năm sao.
Ngô Bình thuê một phòng khách sạn, bảo Hồng Lăng đi vào đó.
Sau đó anh còn đưa cho cô một tấm thẻ, nói cho cô biết mật khẩu".
"Trong thẻ có một trăm nghìn tệ, đủ để cô sinh hoạt một thời gian.
Cô có thể ở đây chờ sư phụ tới, cũng có thể tùy ý ra ngoài thăm thú.
Nhớ kỹ, ra ngoài phải mang giày".
Hồng Lăng chớp đôi mắt xinh đẹp nghe Ngô Bình nói.
Đợi anh nói xong, cô hỏi: "Anh định đi đâu sao?"
Ngô Bình: "Tôi phải đi làm một việc".
"Tôi có thể đi cùng không?", Hồng Lăng hỏi.
Ngô Bình mua quần áo cho cô, lại còn mời cô ăn cơm.
Hồng Lăng cảm thấy mình vừa ôm được một cái cột rất lớn, sao có thể dễ dàng bỏ ra được?
Ngô Bình cười đáp: "Cô cũng muốn đi sao? Vậy được, có điều đi tắm trước đi đã"