Ngô Bình cười lạnh, nhà họ Cung đúng là vô liêm sỉ, dùng đến cả pháp luật luôn, anh hờ hững nói: “Đúng”.
Đám người họ lập tức còng tay Ngô Bình lại rồi nói: “Anh cố tình gây thương tích cho người khác, đi theo chúng tôi”.
Ngô Bình nói với Cương Tử và Hồng Lăng ở phía sau: “Hồng Lăng, cô hãy chờ tôi ở đây, Cương Tử, gọi cho Lý Quảng Long đi”.
Cương Tử nói ngay: “Vâng thưa cậu chủ”.
Advertisement
Hồng Lăng cũng gật đầu, sau đó buông bàn tay đang đặt trên kiếm xuống.
Nếu Ngô Bình không nói câu đó thì cô ấy đã ra tay rồi.
Ngô Bình bị giải đi, Trương Tử Hùng cũng được khiêng đi.
Trương Tử Hùng không thể cử động được, anh ta được khiêng lên xe.
Một người đàn ông trung tuổi kiểm tra qua rồi nói với Cung Kỳ Binh: “Vết thương rất nặng, chỉ e là bị phế võ công rồi”.
Cung Kỳ Binh cười lạnh nói: “Vậy là có kịch hay để xem rồi đây!”
Ngô Bình bị giải lên xe, không lâu sau, đã bị đưa tới đồn cảnh sát.
Một người đàn ông đi giày da bước tới quan sát anh rồi hỏi: “Cậu đã đánh Trương Tử Hùng à?”
Ngô Bình: “Anh ta tấn công tôi trước”.
Người đàn ông để râu, trông chỉ ngoài 30 tuổi, hắn ta nhe răng cười rồi giơ ngón tay cái với Ngô Bình: “Siêu đấy!”
Sau đó, hắn ta nói: “Cứ nhốt vào đã”.
Ngô Bình bị nhốt vào trong một phòng đơn, phòng này rất rộng, nhưng không có ghế, chỉ có một cái kệ đá vuông vức.
Anh quyết định ngồi xuống luyện khí.
Lý Quảng Long nhanh chóng nhận được tin, anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Sau khi cân nhắc, anh ta gọi ngay cho đội trưởng đồn cảnh sát.
Vì là nhân vật có số có má ở đây nên mạng lưới quan hệ của anh ta rất rộng.
Người nhận điện chính là người đàn ông đi giày da ban nãy, hắn ta nói: “Anh Long, có gì dạy bảo thế?”
Lý Quảng Long cười nói: “Đội trưởng Triệu, nghe nói cậu mới bắt một người tên là Ngô Bình à?”
Đội trưởng Triệu tên là Triệu Kiếm Tinh, đội trưởng của đội điều tra, hắn ta có quen biết với Lý Quảng Long nên nói: “Vâng, nhưng cậu ta đã đánh con trai của Trương Tử Hùng bị thương rất nặng.
Anh nghĩ, nếu tôi có thả thì cậu ta có sống sót mà rời khỏi tỉnh được không?”
Lý Quảng Long: “Đây mà mưu kế của nhà họ Cung”.
Triệu Kiếm Tinh: “Có phải mưu kế hay không, không quan trọng.
Quan trọng là Trương Tử Hùng đã bị thương nặng, người nhà họ Cung nói cậu ta không thể luyện võ được nữa”.
Lý Quảng Long lo lắng hỏi: “Nhà họ Cung muốn sao?”
Triệu Kiếm Tinh đáp: “Họ đã thông báo cho Trương Hàn Thuỷ rồi, chắc ông ta sẽ đến ngay thôi.
Giờ cậu bạn của anh sống chết ra sao thì phải xem ý trời”.
Lý Quảng Long chột dạ rồi ngắt máy, sau đó gọi lái xe đưa đến đồn cảnh sát ngay.
Lúc này, Ngô Bình đã mở mắt ra, vì có người đi vào rồi đóng cửa lại.
Người này chưa tới 50 tuổi, ăn mặc rất nhã nhặn như một lão nông dân.
Tay ông ta đầy các vết chai, đi dép cao su, bên hông dắt một tẩu thuốc.
Vừa vào, ông ta đã ngồi xuống cạnh Ngô Bình rồi châm thuốc, hỏi: “Cậu còn trẻ thế này mà đã là cao thủ cảnh giới Khí rồi, hiếm có đấy!”
Ngô Bình: “Ông quá khen, ông là người nhà họ Cung cử tới đúng không?”
“Tôi là Trương Hàn Thuỷ”, ông ta nói: “Người cậu đánh bị thương tên là Trương Tử Hùng, nó là con trai của tôi”.
Ngô Bình trầm mặc, xem gia người đàn ông này đến trả thù cho con trai mình rồi.
Sau đó, anh nói: “Không ngờ cao thủ Trương Hàn Thuỷ lại trông như thế này”.
Trương Hàn Thuỷ hít một hơi rồi nói: “Tôi đang đi cấy thì nghe tin con trai mình gặp chuyện.
Tử Hùng có tư chất không tốt, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nhưng nó là người tốt”.