Ý của ông ta đã quá rõ ràng, Ngô Bình đánh con trai ông ta bị thương thì anh chính là người xấu.
Ngô Bình hỏi: “Ông đã xem qua vết thương chưa?”
Trương Hàn Thuỷ lạnh giọng nói: “Đương nhiên, vết thương rất nặng”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nhìn thì nặng vậy thôi, chứ thật ra thì bình thường.
Anh ta trúng ám thủ của tôi, tôi có thể xử lý được”.
Advertisement
Bấy giờ, Trương Hàn Thuỷ mới giãn cơ mặt ra: “Cậu xử lý được ư? Nói vậy là tu vi của nó sẽ không bị phế sao?”
“Đương nhiên”, Ngô Bình cười nói: “Người nhà họ Cung định mượn dao giết người nên cố ý cho tôi và con trai ông xung đột, để làm ngư ông đắc lợi.
Lúc đó, tôi đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, vì vậy ra tay rất có chừng mực, tôi chỉ khiến ông trai ông bị thương giả thôi”.
Trương Hàn Thuỷ chợt đứng bật dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin cậu hãy chữa trị cho con trai tôi, Trương Hàn Thuỷ cảm kích vô cùng”.
Ngô Bình: “Được, tôi cũng không muốn đắc tội với một cao thủ như ông, bảo họ đưa người tới đây”.
Trương Hàn Thuỷ ra ngoài nói gì đó thì Trương Tử Hùng đã được khiêng vào ngay.
Anh ta nằm dưới đất bất động, nhưng mắt vẫn có thể đảo xung quanh, lúc này anh ta đang lườm Ngô Bình.
Ngô Bình bước tới, sau đó giơ tay ấn lên người anh ta mấy cái, Trương Tử Hùng kêu ầm lên rồi đứng bật dậy.
Anh ta nổi điên mắng: “Mày chưa xong với tao đâu!”
“Im mồm!”, Trương Hàn Thuỷ lạnh mặt nói: “Đúng là loại ngu dốt không biết trời cao đất dày là gì.
Cậu Ngô đây là cao thủ cảnh giới Khí đấy, con có đánh lại được không? Con vẫn sống đến giờ là nhờ cậu ấy nể mặt bố đó”.
Trương Tử Hùng ngạc nhiên, cao thủ cảnh giới Khí ư? Tốt xấu gì, anh ta cũng là con trai của Trương Hàn Thuỷ nên đương nhiên biết cảnh giới Khí có nghĩa là gì.
Anh ta nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Anh trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Khí rồi sao?”
Trương Hàn Thuỷ hừ một tiếng: “Ngu dốt! Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố nghe mau”.
Trương Tử Hùng lập tức vâng lời, nghe thấy Trương Tử Hùng nói nhà họ Cung vu cho mình tội trêu ghẹo con gái giữa đường, Ngô Bình lắc đầu: “Nhà họ Cung toàn những kẻ ăn nói hàm hồ.
Mục đích của họ là kích động anh Trương, để tôi với anh xô xát”.
Trương Hàn Thuỷ là người lõi đời nên lập tức hiểu ra vấn đề ngay, ông ta xua tay: “Các người ra ngoài đi”.
Sau đó, chỉ còn Trương Tử Hùng và Ngô Bình ở lại trong phòng.
Trương Hàn Thuỷ chắp tay với Ngô Bình: “Chuyện này là do con trai tôi thiếu suy nghĩ nên bị người ta lợi dụng, xin cậu Ngô bỏ qua cho nó”.
Ngô Bình: “Được, chuyện này coi như xong”.
Trương Hàn Thuỷ hỏi: “Sao cậu lại có thù oán với nhà họ Cung thế?”
Ngô Bình lập tức kể lại chuyện nhà họ Tốn và nhà họ Cung gây ra cái chết cho bố mình.
Trương Hàn Thuỷ nghe xong thì bật cười nói: “Vậy là nhà họ Cung tự tìm đường chết rồi”.
Ngô Bình: “Tống Hồng Bân chết rồi, chuyện này đáng lẽ đã có thể kết thúc.
Nhưng nhà họ Cung quyết không chịu dừng, tôi đành phải ra tay thôi”.
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào chuyện của cậu.
Ở tỉnh rất phức tạp, dù nhà họ Cung chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng muốn tiêu diệt họ cũng không phải chuyện dễ”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Trương nói vậy là sao?”
Trương Hàn Thuỷ: “Tôi có thể làm người hoà giải cho hai bên, mọi người cùng ngồi lại rồi giải quyết một lần cho xong, cậu thấy sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi đã cho họ cơ hội rồi, nhưng họ không nắm lấy.
Loại người như họ thì dù có hoà giải cả trăm lần thì vẫn đâu vào đấy thôi”.
Thấy Ngô Bình không đồng ý, Trương Hàn Thuỷ nói: “Được, vậy cậu hãy cẩn thận.
À, nếu cậu rảnh thì mời đến nhà tôi ở huyện Thu Minh chơi nhé”.
Trương Hàn Thuỷ vừa đi được một lúc thì Lý Quảng Long tới, anh ta đi vào cùng với đội trưởng Triệu Kiếm Tinh.
Triệu Kiếm Tinh đang nhìn Ngô Bình với vẻ kỳ lạ, thái độ cũng khách sáo hơn trước.