Ngô Bình ngạc nhiên, anh tiếp tục quan sát Hồng Lăng bằng đôi mắt xuyên thấu thì phát hiện đúng là thể chất của cô ấy rất đặc biệt, cô ấy không chỉ đả thông hết kinh mạch cấp hai, mà còn đả thông được một phần kinh mạch cấp ba rồi.
“Đây là tiên cốt à?”, Ngô Bình chợt nghĩ đến một loại thể chất thuộc kiểu sinh ra để tu hành, ngay khi ăn cơm hay ngủ cũng có thể đột phá, cực kỳ hiếm gặp.
Lịch sử có ghi chép rằng phải ba, bốn trăm năm mới có một người như thế xuất hiện.
Ví dụ như Trương Tam Phong của đầu triều Minh, tổ sư Đạt Ma của triều Đường, hay Sở Bá Vương của triều Tần.
Advertisement
Bây giờ, Hồng Lăng vẫn còn ít tuổi, khi nào cô ấy trưởng thành thì tự nhiên kinh mạch cấp ba sẽ được đả thông hết, đến lúc ấy, tu vi của cô ấy cũng tăng cao.
Ngoài kinh ngạc ra thì Ngô Bình còn tò mò muốn biết sư phụ của Hồng Lăng là ai nên anh hỏi: “Hồng Lăng, sư phụ cô giỏi lắm à?”
Hồng Lăng lắc đầu: “Sư phụ có đánh lại tôi được đâu, nhưng người cũng giỏi lắm, từ nhỏ tôi đã sợ người rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Khổ thân, sắp tới cô muốn ăn gì, chơi gì thì cứ nói với tôi nhé”.
Hồng Lăng sáng mắt lên, cô ấy vẫn còn nhoẻ nên đương nhiên vẫn thích chơi đùa: “Thế từ giờ tôi gọi anh là anh trai nhé, anh trả hết chi phí ăn chơi cho tôi”.
Ngô Bình bật cười: “Cô cũng biết tính toán ra phết đấy nhỉ”.
Anh bảo Hồng Lăng đi nghỉ, còn mình thì tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai ngoài sân.
Lần này, do bị Hồng Lăng kích động nên anh quyết định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã gọi cho Chu Truyền Võ.
Trước đó, hai người đã hẹn cùng đến nhà ông cụ Từ để móc nối quan hệ, giúp ông ấy gặp ông lớn nhà họ Từ.
Ngô Bình và Chu Truyền Võ đã ghé một cửa hàng gần nhà họ để mua chút quà.
Từ Quý Phi đã nhận được điện thoại của Ngô Bình từ trước nên đã chỡ sẵn bên ngoài.
Thấy anh và Chu Truyền Võ xuống xe, ông ấy vội tiến lên đón rồi cười nói: “Chào chú em”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh ba, đây là chú Chu Truyền Võ, thị trưởng thành phố Vân Đỉnh”.
Từ Quý Phi khẽ gật đầu rồi bắt tay với Chu Truyền Võ: “Chào thị trưởng Chu, nghe danh đã lâu, mời vào!”
Hôm nay là ngày họp gia đình của nhà họ nên cả bốn anh em Từ Quý Phi đều về, ngoài ra còn có vợ con của họ nữa.
Trong phòng khách lúc này chật kín người, ngoài ông cụ Từ ra còn có hai người đàn ông trên dưới 50 tuổi.
Một người trong số đó, Ngô Bình từng nhìn thấy trên ti vi rồi, đó chính là nhận vật đứng thứ hai ở tỉnh - Từ Bá Nhân.
Nghe Từ Quý Phi giới thiệu xong, Từ Bá Nhân lập tức đứng dậy bắt tay với Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, tôi thật lòng cảm ơn cậu.
Cậu không những chữa khỏi bệnh cho bố tôi, mà còn có cả cháu gái tôi nữa, nhà họ Từ chúng tôi vô cùng cảm kích”.
Ngô Bình nói: “Ông Từ khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi.
Hôm nay tôi đến để kiểm tra lại cho cụ nhà mình”.
Sau đó anh chỉ vào Chu Truyền Võ: “À, đây là chú của tôi, tên là Chu Truyền Võ, cũng là người tỉnh này.
Nghe nói tôi đến đây, chú ấy cũng tới chào hỏi các nhân vật lớn của tỉnh”.
Ngô Bình không viện cớ gì cả, Từ Bá Nhân đã ngồi được vào vị trí ấy thì chắc chắn phải có tư chất hơn người, tốt nhất là nói thẳng ra luôn.
Chu Truyền Võ là thị trưởng nên đương nhiên cũng biết Từ Bá Nhân, ông ấy nhanh chóng tiến lên rồi lễ phéo chào hỏi: “Chào phó chủ tịch Tỉnh”.
Người đứng đầu thành phố gọi là thị trưởng, đứng thứ hai gọi là phó thị trưởng.
Tương đương như vậy, người đứng đầu một tỉnh là chủ tịch tỉnh, xếp sau là phó chủ tịch, một người có quyền hành rất lớn.
Từ Bá Nhân thản nhiên gật đầu: “Chu Truyền Võ, chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi.
Tôi đã từng nghe ông phát biểu, khá lắm!”
Chu Truyền Võ có vẻ hơi căng thẳng: “Phó chủ tịch quá khen, tôi chỉ làm đúng trọng trách thôi”.
Ngô Bình chỉ mở đầu câu chuyện vậy thôi, sau đó phải làm sao thì phụ thuộc vào Chu Truyền Võ, còn anh đi kiểm tra lại cho ông cụ Từ.
Ông cụ đã khoẻ lại nhiều, khi thấy Ngô Bình thì rất vui, ngoài ra còn liên tục khen ngợi y thuật của anh,
Sau khi bắt mạch, Ngô Bình nói: “Cụ khoẻ rồi, tôi sẽ kê thêm vài thang thuốc bổ nữa”.