Ngô Bình nói: “Anh ấy chỉ cần 3 tỷ thôi, mà tôi cũng đầu tư 500 triệu rồi”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Anh Bình, hay anh cũng đầu tư một ít vào dự án vịnh Bạch Long, lời hơn làm những cái khác nhiều”.
Ngô Bình động lòng nói: “Được, nếu lần này đi cược ngọc kiếm được tiền thì tôi sẽ đầu tư hết 30 phần trăm được chia”.
Sau đó, Đường Tử Di đã gọi cho Nhiếp Chuẩn thông báo cho ông ta Ngô Bình đã đồng ý chữa bệnh, nhà bên đó đồng ý chi phí khám chữa bệnh của Ngô Bình ngay.
Advertisement
Đường Tử Di đi cùng Ngô Bình đến bệnh viện Thái Hoà - bệnh viện tốt nhất ở Vân Kinh.
Có một người đàn ông trung niên đang sốt sắng đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh VIP, ông ta chính là Nhiếp Chuẩn - con trai của Nhiếp Sơn Hà.
Nhiếp Sơn Hà bị thương rất nặng, vẫn hôn mê chưa tỉnh, điều này làm Nhiếp Chuẩn vừa đau lòng vừa nóng ruột.
Tất cả mạng lưới quan hệ và thu nhập của nhà họ Nhiếp đều phụ thuộc vào Nhiếp Chuẩn, lão mà chết thì nhà họ Nhiếp sẽ lụi bại.
Bất kể ra sao, Nhiếp Chuẩn cũng phải giữ lại mạng sống cho bố mình.
Nhưng những ngày qua, ông ta đã mời rất nhiều bác sĩ tới mà không ai khiến Nhiếp Chuẩn tỉnh lại được.
Tình cờ một lần, ông ta nghe Trác Khang kể thì mới biết có một bác sĩ thiên tài tên là Ngô Bình.
Ông ta lập tức nhờ Đường Tử Di mời Ngô Bình đến khám cho Nhiếp Chuẩn.
Ban nãy, Đường Tử Di mới thông báo là Ngô Bình sẽ đến.
Ông ta chờ khoảng nửa tiếng thì thấy Ngô Bình tới, nên vội vàng tiến lên đón: “Thần y Ngô, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, bố tôi đang nằm bên trong”.
Ngô Bình gật đầu rồi đẩy cửa ra, anh nhìn thấy một ông lão mặt tím đen đang nằm trên giường, sức khoẻ rất yếu, đã thế còn đang hôn mê.
Anh quan sát một lúc thì phát hiện, hồn phách của Nhiếp Chuẩn đã bị thương, cơ thể bị sát khí xâm nhập làm ảnh hưởng đến kinh mạch và lục phủ ngũ tạng nên mới hôn mê lâu như thế.
“Thần y, bệnh của bố tôi có cứu chữa được không?”, Nhiếp Chuẩn hỏi.
Ngô Bình đáp: “Chữa được, tôi sẽ kê toa, trong ba ngày ông phải đi mua đủ dược liệu, sau đó tôi sẽ tới chữa trị”.
Nhiếp Chuẩn mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Nhất định tôi sẽ cho người đi mua đủ”.
Ngô Bình lấy giấy bút rồi viết nhanh các loại dược liệu mà Nhiếp Chuẩn nghe không hiểu.
Viết xong, anh đưa luôn cho Nhiếp Chuẩn, sau đó lấy kim châm cứu ra châm cứu vào 72 huyệt đạo cho Nhiếp Chuẩn.
“Tôi sẽ châm cứu để giúp bệnh nhân cầm cự, ông tìm đủ dược liệu thì gọi ngay cho tôi”, Ngô Bình nói một cách đơn giản.
Nhiếp Chuẩn gật đầu lia lịa rồi cảm ơn.
Sau đó, Đường Tử Di và Ngô Bình đã ra về.
Trên xe, Đường Tử Di hỏi: “Các dược liệu ấy có dễ tìm không?”
Ngô Bình gật đầu: “Không dễ lắm, hơn nữa giá còn cao.
Muốn mua đủ thì phải mất cả trăm triệu đấy”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Nhiều thế á?”
Ngô Bình: “Mong là họ mua được, không thì tôi cũng bó tay”.
Về nhà họ Đường xong, Ngô Bình gọi cho Lãnh Như Yên, để thông báo cho cô ấy biết mình đã nghiên cứu xong Niêm Hoa Chỉ rồi.
Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Lãnh Như Yên rất vui, hai người hẹn gặp ở một khách sạn.
Khi Ngô Bình đến thì đã trông thấy Lãnh Như Yên chờ sẵn rồi, thấy anh thì cô ấy vẫy tay ngay.
“Anh đến Vân Kinh khi nào thế?”, Lãnh Như Yên cười hỏi.
“Hôm nay”, Ngô Bình đáp: “Đi thôi, chúng ta thuê phòng”.
Họ thuê phòng thật ra là để truyền thụ Niêm Hoa Chỉ, Lãnh Như Yên hiểu ý, nhưng khi mới nghe vẫn suy nghĩ xa vời rồi thấy hơi là lạ.
Ngô Bình thuê một phòng rồi đi vào với Lãnh Như Yên, anh nói: “Tôi đã hiểu được vấn đề mà cô gặp phải rồi, nhưng muốn dạy cho cô thì hơi phức tạp”.
Lãnh Như Yên ngây ra: “Phức tạp lắm ạ?”