Sau khi mua đá xong, tại đó có một dàn xe chuyên dụng vận chuyển đá ra sân bay cho khách.
Vua phỉ thuý đã đầu tư hẳn đội xe chuyên dụng để đảm bảo an toàn cho hàng hoá trong quá trình vận chuyển.
Đường Minh Huy sợ đêm dài lắm mộng nên vừa lấy được đá là lập tức rời khỏi đó cùng đoàn xe, đích thân đưa những khối đá này về Vân Kinh.
Đường Tử Di và Ngô Bình ngược lại không hề vội vã.
Sau khi ra khỏi Cửu Hào Viện, Ngô Bình còn tự chọn cho mình vài khối đá, tổng trị giá hai mươi mốt triệu tệ.
Advertisement
Trên người anh chỉ có hơn hai mươi triệu tệ, như vậy là mua đá xong đã gần hết tiền.
Có điều, những khối đá mà anh chọn có giá trị không dưới sáu mươi triệu tệ, vậy là anh cũng kiếm được món hời.
Sau khi mua xong, Cương Tử mới lái xe đưa mọi người rời khỏi đó.
Đoàn xe mới đi được chưa tới mười cây số thì Đường Tử Di nhận được cuộc gọi của Đường Minh Huy.
Trong điện thoại, giọng Đường Minh Huy như sắp khóc đến nơi: “Tử Di, xong đời rồi, chúng ta xong đời rồi! Đá của chúng ta bị cướp rồi!”
Đường Tử Di kinh ngạc: “Bố, bố không sao chứ?”
Đường Minh Huy đáp: “Bố không sao, bọn chúng vừa xuất hiện là bố nhảy khỏi xe chạy trốn.
Đoàn vận chuyển bị giết quá nửa, những người còn lại cũng chạy trốn rồi”.
Đường Tử Di vội vã nói: “Bố, bố tìm nơi an toàn để ẩn nấp đã, bọn con lập tức tới ngay!”
Nội dung cuộc trò chuyện, Ngô Bình đã nghe rõ mười mươi.
Đôi mắt anh sắc lạnh, quay sang hỏi Đường Tử Di: “Bị cướp sao?”
Đường Tử Di vẻ mặt vô cùng lo lắng đáp: “Không biết bố em có sao không nữa”.
Ngô Bình: “Bảo ông ấy gửi định vị đi.
Cương Tử, lái xe nhanh hơn đi!”
Đường Tử Di nhìn định vị mà Đường Minh Huy vừa gửi, bọn họ đang cách nhau cỡ mười kilomet.
Cương Tử đạp chân ga, vận tốc chiếc xe tăng lên hơn một trăm km/h.
Ngô Bình nói tiếp: “Gọi điện cho Tiết Thái Hổ, đoàn hộ tống là của ông ta.
Việc này ông ta buộc phải chịu trách nhiệm”.
Đường Tử Di gật đầu, cô gọi điện cho vua phỉ thuý nhưng không ai nhấc máy, tổng đài liên tục thông báo máy bận.
“Không ai nhấc máy”, cô chau mày, tâm trạng vô cùng sầu não.
Ngô Bình cũng nhíu mày đáp: “Tử Di, có lẽ nào vua phỉ thuý này muốn nuốt mất lô hàng trị giá hơn hai tỷ này của chúng ta?”
“Không thể nào, như vậy thì khác gì tự lấy đá đập biển hiệu của mình?”, Đường Tử Di lắc đầu.
Ngô Bình nhìn cô đáp: “Vậy nếu lão muốn giết chúng ta rồi dàn dựng như một vụ tai nạn ngoài ý muốn thì sao?”
Đường Tử Di ngẩn người ra: “Ngoài ý muốn?”
Ngô Bình thở dài đáp: “Mong là do tôi suy nghĩ vẩn vơ thôi, cô gọi điện cho bố tiếp đi”.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Ngô Bình đáp: “Chú à, chú tìm nơi ẩn nấp trước đi đã.
Trước khi bọn cháu đến nơi, tuyệt đối không được liên hệ với bất cứ ai, càng không được báo cảnh sát”.
Ngô Bình hiểu rõ với quyền lực của vua phỉ thuý thì đội tuần tra và cảnh sát khu vực đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Vậy nên báo cảnh sát không có ý nghĩa gì, thậm chí càng nguy hiểm vì sẽ lộ vị trí.