Hiển nhiên đây là một thanh pháp khí, ít nhất anh phải luyện đến cảnh giới Thần thì mới có thể phát huy được uy lực của nó.
Anh đưa kiếm cho Hồng Lăng, nói: "Hồng Lăng, em tạm thời bảo quản thanh kiếm này nhé".
Hồng Lăng nhận lấy thanh kiếm, nhìn thử rồi nói: "Kiếm tốt! Hình như nó khác với kiếm của em".
Advertisement
Đoàn người về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngô Bình ngồi xuống luyện khí, cố gắng khơi thông linh mạch cấp hai.
Đến hơn một giờ sáng, anh lại đi ra công viên cạnh khách sạn, bắt đầu luyện Ngũ Long Thánh quyền.
Ngũ Long Thánh quyền của anh sắp đạt đến tiểu thành, anh quyết định hôm nay sẽ dồn sức để tu luyện nó.
Nếu thế thì mới có thể phát huy được uy lực của Ngũ Long Thánh quyền.
Anh luyện trong công viên được hai tiếng thì đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong hai chân vô cùng thông thoáng, trở nên vô cùng linh hoạt, tứ chi chỉ đâu đánh đó tựa như bốn con rồng nhỏ.
Việc này khiến anh cảm thấy rất vui, không khỏi cất tiếng ngâm dài.
Tiếng ngâm trong vắt truyền xa mấy chục cây số, khiến vô số chim muông náo loạn.
Khi trời dần hửng sáng, anh quay về khách sạn tắm rửa thay đồ, sau đó cùng đi xuống nhà ăn ăn sáng với mọi người.
Còn chưa ăn xong mà một người đàn ông đã đi đến cúi người với Ngô Bình: "Cậu Ngô, tôi là người được ông Tiết đưa tới để phục vụ riêng cho cậu.
Vừa nãy có mấy người ở dưới tầng đến, nói là muốn tìm cậu Ngô.
Trông họ có vẻ như không có ý tốt".
Ngô Bình rất bất ngờ.
Đến tìm anh ư, sẽ là ai nhỉ? Anh cũng nghĩ một lát rồi nói: "Bảo họ vào đây".
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên đã bước vào.
Theo sau ông ta chính là mấy người định cướp huyết chi của anh vào tối qua.
Người đàn ông nọ chẳng dính một chút bụi trên áo quần, có thể nhìn ra đây là cao thủ cảnh giới Khí.
Thanh niên hôm qua vừa chỉ vào Ngô Bình vừa hô lên: “Sư phụ, chính là tên này!”
Người đàn ông trung niên quan sát Ngô Bình một lúc rồi nói: “Cậu bạn à, ngày hôm qua cậu đã làm đồ đệ của tôi bị thương”.
“Ý ông là mấy tên vô dụng này ấy hả?”, Ngô Bình nhướng mày, “Đúng là tôi đã dạy dỗ bọn họ.
Có điều là do họ muốn giành dược liệu của tôi trước.
Tôi không phế bỏ tu vi của họ đã là nể mặt lắm rồi”.
Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Ở Biên Nam, không một ai dám động vào người của Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu này!”
Thiết Y Thất Sát? Ngô Bình nói: “Khẩu khí đúng là lớn phết, sáng nay chưa đánh răng à?”
Thuộc hạ của Tiết Thái Hổ cao giọng: “Anh Ngô đây là khách của của ông Tiết nhà chúng tôi.
Lý Thất Sát, chúng tôi đã từng nghe qua tên ông.
Chắc hẳn ông cũng nghe danh ông Tiết rồi nhỉ”.
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Cậu là thuộc hạ của Tiết Thái Hổ?”
Người kia đáp: “Đúng vậy!”
Người đàn ông trung niên nọ chau mày: “Dù là khách của Tiết Thái Hổ thì cũng không được làm đồ đệ của tôi bị thương!”
Ngô Bình rất bực mình, lạnh lùng bảo: “Đừng hống hách quá, ông cũng chỉ ỷ vào võ công của mình thôi mà? Đừng phí lời nữa, chúng ta đấu với nhau một trận đi.
Tôi thua thì tuỳ ông xử trí.
Còn nếu ông thua thì tôi sẽ cho ông hai lựa chọn, một là chặt đứt hai tay ông, hai là khấu đầu với tôi rồi bồi thường cho tôi một trăm triệu!”
Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu trợn trừng mắt: “Ranh con ngông cuồng, còn dám bảo tôi khấu đầu! Ha ha, tiếc là cậu chọn sai người rồi!”