Bạch Triển Anh vội vã đáp: "Người đó tên là Ngô Bình, là bác sĩ mà Từ Quý Phi giới thiệu cho tôi.
Có điều...", Bạch Triển Anh nói nửa chừng rồi liếc nhìn Bạch Triển Linh.
Bạch Triển Linh hừ một tiếng, đáp: "Chú Năm, chú gọi điện cho Từ Quý Phi hỏi xem liệu Ngô Bình kia có đến đây một chuyến được không?"
Bạch Triển Anh thầm thở dài, nếu hôm nay không phải do sự ngang ngược của Bạch Triển Linh thì Ngô Bình sớm đã theo anh ta đến Ích Thành rồi!
Advertisement
Từ Quý Phi đang luyện công, điện thoại để chế độ im lặng nên gọi cũng không có người nhấc máy.
Không còn cách nào, Bạch Triển Anh chỉ đành gọi cho Lý Huyền Đẩu, bảo ông ta điều tra xem Ngô Bình đang ở khách sạn nào.
Ngô Bình đang luyện công thì Cương Tử gõ cửa nói có người gọi tới điện thoại của khách sạn, tự xưng mình là Bạch Triển Anh.
Ngô Bình đi ra nghe điện thoại, trong điện thoại vọng ra giọng Bạch Triển Anh: "Là Ngô thần y đó sao?"
Ngô Bình: "Là tôi, ông Năm nhà họ Bạch phải không?"
"Vâng, Ngô thần y, tôi gọi điện tới để thay anh Hai tôi nói lời xin lỗi.
Ngoài ra, tôi cũng xin cảm ơn cậu vì đã hào phóng tặng huyết chi cho chúng tôi.
Huyết chi này là báu vật, chúng tôi không thể nhận không.
Thế này đi, cậu cho tôi xin số tài khoản, tôi xin gửi cậu mười triệu tệ".
Ngô Bình đoán ra ngay, chắc chắn Bạch Tử Quy đã xảy ra chuyện nên người nhà họ Bạch mới cầu cạnh anh.
Anh nói luôn: "Ông Năm có việc gì xin cứ nói thẳng, không cần lòng vòng như vậy".
Bạch Triển Anh cười khổ đáp: "Không dám giấu gì Ngô thần y, thần y nói không sai, sau khi uống huyết chi thì tình hình bố tôi ngày càng tệ.
Thần y có thể tới Ích Thành một chuyến coi như cứu mạng bố tôi được không?"
Ngô Bình: "Tôi đã nói rồi, bệnh của ông cụ Bạch, tôi chữa không nổi", dứt lời anh cúp máy luôn.
Ở đầu dây bên kia, Bạch Triển Anh lặng người, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bạch Triển Linh trợn mắt nói lớn: "Chú Năm, hắn nói không tới sao?"
Bạch Triển Anh thở dài: "Anh Hai, lúc trước anh nói người ta như vậy.
Nếu đổi lại là em thì em cũng không tới".
Bạch Triển Linh hừ một cái, chất vấn ông cụ Mạc: "Ông cụ Mạc, vết thương của bố tôi ông có chữa được không?"
Ông cụ Mạc thở dài, đáp: "Chất độc quá mạnh, tôi cũng lực bất tòng tâm.
Cứ tình hình này chỉ sợ ông ấy không qua nổi đêm nay".
Tất cả mọi người đều xanh mặt, một người đàn ông đứng tuổi quát: "Chú Hai, lập tức gọi điện cho vị Ngô thần y đó xin lỗi ngay, mời bằng được cậu ta đến chữa cho bố!"
Người vừa nói không ai khác chính là con cả nhà họ Bạch, Bạch Triển Thọ.
Ông ấy là người lớn tuổi nhất, cũng là người có tu vi cao nhất.
"Em...", Bạch Triển Linh theo quán tính định từ chối, nhưng rồi lại không thốt nên lời.
Bố mình sắp chết đến nơi còn quan trọng mặt mũi làm quái gì?
Ông ta nghiến răng, nhận lấy điện thoại từ tay Bạch Triển Anh, gọi tới phòng khách sạn của Ngô Bình.
Đầu bên kia vừa nhấc máy, ông ta lập tức nói: "Là cậu Ngô phải không?"
Ngô Bình mặt không cảm xúc, cố tình hỏi lại: "Xin hỏi đây là?"
"Tôi là Bạch Triển Linh...", vừa nghe xong cái tên, Ngô Bình đã cúp điện thoại cái rụp.