Bạch Triển Linh sững người, sau đó nổi trận lôi đình gầm lên: "Thằng khốn! Dám cúp điện thoại của tao!"
"Chú Hai!", Bạch Triển Thọ cũng quát lên: "Chú sửa cái nết laị đi.
Việc liên quan đến sự sống chết của bố, chú không nhịn một chút được à?"
Bạch Triển Linh tức đến nỗi nghiến muốn nứt răng, ông ta lần hai lấy điện thoại ra, gọi lại cho Ngô Bình nhưng mãi chẳng có ai nhấc máy.
Advertisement
Lúc này Ngô Bình đang ngồi trước điện thoại, mặt không cảm xúc, mặc kệ chuông điện thoại reo liên hồi.
Từ Quý Phi đi ra khỏi phòng, hỏi: "Điện thoại của nhà họ Bạch sao?"
Ngô Bình: "Bạch Triển Anh gọi một lần rồi đến lượt Bạch Triển Linh nhưng em cúp ngang điện thoại nên giờ ông ta đang điên cuồng gọi lại".
Từ Quý Phi hỏi với vẻ trầm ngâm: "Người anh em, chú tính thế nào?"
Ngô Bình: "Muốn cứu người cũng được thôi, nhưng Bạch Triển Linh phải dập đầu tạ lỗi với em".
Từ Quý Phi sững người: "Dập đầu sao? Người ngông cuồng như ông ta e là không thể chấp nhận điều kiện này!"
Ngô Bình cười lạnh: "Em cứu được bố ông ta, vậy mà một cái dập đầu ông ta cũng không làm được sao?"
Từ Quý Phi: "Nói thì đúng là vậy, nhưng cho dù không làm bạn với Bạch Triển Linh thì chú cũng đâu nhất thiết phải làm kẻ thù với ông ta?"
"Là bạn hay là thù không phải do em chọn mà là do ông ta chọn.
Em là người hành nghề y, không cần họ tạ ơn nhưng nhất định phải tôn trọng và tín nhiệm em.
Người nhà họ Bạch thứ nhất không tin tưởng, thứ hai không tôn trọng em nên em không thể đồng ý".
Từ Quý Phi gật đầu: "Nói có lý!"
Nói rồi Từ Quý Phi nhấc điện thoại lên: "Ai đang gọi đó?"
Bạch Triển Linh nén cơn giận, hỏi: "Là Từ Quý Phi phải không?"
Từ Quý Phi: "Là tôi, ông Hai có gì chỉ dạy?"
"Bảo Ngô Bình nghe điện thoại đi", Bạch Triển Linh đáp.
"Được thôi", nói xong Từ Quý Phi cúp điện thoại cái rụp rồi nói với Ngô Bình: "Bạch Triển Linh này quá ngông cuồng.
Nếu ông ta không phải con trai của Bạch Tử Quy thì đã bị giết chết một nghìn lần rồi!"
Ngô Bình cười hi hi đáp: "Anh Ba, điện thoại kêu mãi nghe cũng phiền, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ, tối hẵng quay lại".
Ở gần khách sạn có một ngôi chùa cổ cần phải có vé mới được vào.
Ngô Bình và Từ Quý Phi đi vào trong đó, vừa đi vừa nói chuyện.
"Anh Ba, giờ anh cũng có thể coi là cao thủ hàng đầu Vân Kinh đúng không?"
Từ Quý Phi lắc đầu: "Vân Kinh là thủ phủ của Giang Tả.
Giang Tả có hai vị tông sư, một người là Quân Vô Tướng, người còn lại là Cao Trường Phong".
"Quân Vô Tướng thì ở Phong Thành, Cao Trường Phong thì ở Hoàng Thành, đều cách Vân Kinh khá xa.
Điều đó khiến anh được lợi, mượn thanh thế của em trai nên gây dựng được địa vị ở Vân Kinh".
Ngô Bình: "Trác Khang là vua của thế giới ngầm Vân Kinh.
Vân Kinh này việc gì cũng chỉ cần anh Ba nói một câu là xong nên gọi anh là cao thủ số một Vân Kinh cũng đâu có sai".
Từ Quý Phi cười hi hi đáp: "Cũng phải, em trai anh là thị trưởng Vân Kinh.
Người trong giang hồ có lợi hại đến mấy thì cũng không dám đắc tội với người nhà nước".
Từ Quý Phi tiếp tục nói: "Người anh em, phương pháp hít thở mà hôm nay chú truyền cho anh không phải chuyện đùa.
Anh có dự cảm rằng trong một năm tới anh sẽ hoàn thành được cảnh giới Thần!"
Ngô Bình cười đáp: "Vậy đã là gì, anh sẽ còn tiến rất xa, trở thành một cao thủ lẫy lừng".
Từ Quý Phi: "Mong là vậy!"