Sau đó Ngô Bình kê thêm một đơn thuốc, đưa cho Bạch Triển Anh, nói: “Mau cho người đi bốc thuốc”.
Bạch Triển Anh lập tức sai người đi bốc thuốc, với khả năng của nhà họ Bạch thì chỉ một lát là thu thập đủ loại thuốc Ngô Bình yêu cầu.
Ngô Bình lúc này quay sang hỏi Bạch Tử Quy: “Giờ cụ cảm thấy thế nào rồi?”
Advertisement
Bạch Tử Quy mở mắt, trước đó không thể nói chuyện nhưng giờ đã có thể mở miệng nói chuyện.
Ông cụ cảm động đáp: “Thần y trẻ tuổi, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng!”
Ngô Bình đáp: “Cụ khách sáo rồi, giờ cụ tiếp tục ép khí độc ra ngoài, lát nữa uống thuốc rồi tắm lá thuốc thì hai ba hôm sau sẽ hồi phục như xưa”.
Bạch Tử Quy gật đầu, sau đó nhắm mắt tiếp tục ép chất độc ra ngoài.
Ngô Bình sau đó sai người nhà họ Bạch chuẩn bị một cái vại lớn, tốt nhất là loại vại dùng để đựng lương thực ở quê, sau đó lại sai người đổ vào đó nước ấm chừng bảy mươi độ.
Người nhà họ Bạch tức tốc đi làm ngay, chẳng mấy chốc đã hoàn thành mọi việc.
Một tiếng sau, thuốc được sắc xong xuôi, Bạch Tử Quy uống thuốc.
Sau khi uống thuốc xong, chất độc tàn dư trong cơ thể ông cụ đã bị trung hoà kha khá, sắc mặt Bạch Tử Quy càng tốt hơn.
Ngô Bình lại sai người đổ thuốc vào trong vại nước rồi bảo Bạch Tử Quy vào đó ngâm nước thuốc, chỉ để đầu và cổ nổi trên mặt nước.
Anh nói: “Cụ Bạch, cụ phải ngâm nước này hai giờ đồng hồ, như vậy chất độc sẽ được hoá giải.
Còn lại chỉ cần điều trị nội thương, có thể nhờ ông cụ Mạt hỗ trợ điều trị”.
Bạch Tử Quy vô cùng vui mừng, cười đáp: “Cậu trai trẻ, phương pháp chữa bệnh của cậu thật thần kỳ.
Ơn của cậu chúng tôi cảm ơn không hết, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Bạch Tử Quy ngồi ngâm nước thuốc, dược lực hấp thụ qua da, ngấm vào lục phủ ngũ tạng và gân cốt, xử lý chất độc còn tàn dư trong cơ thể.
Mạt Hưu ở bên cạnh nhìn đến mức bái phục, sau đó nói: “Y thuật của cậu Ngô đúng là vừa ảo diệu vừa hiệu quả, tôi được mở mang tầm mắt rồi”.
Ngô Bình: “Ông Mạt quá khen! Thật ra nếu không tại huyết chi có độc thì ông đã chữa khỏi cho ông Bạch từ lâu rồi”.
Mạt Hưu cười trừ nói: “Sai một ly, đi một dặm!”
Đúng lúc này, có người làm đi vào nói: “Thưa ông, bên ngoài có một ông tên là Tiết Thái Hổ xin gặp ạ”.
Tiết Thái Hổ? Bạch Triển Thọ ngẫm nghĩ rồi nói: “Gã đến đây làm gì nhỉ? Mời vào đi”.
Ngay sau đó, Tiết Thái Hổ mướt mát mồ hôi hớt hải đi vào, sau đó quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, xin cậu hãy cứu tôi, tôi đau chết mất…”
Gã nước mắt nước mũi giàn giụa, đau đến mức sống không được mà chết cũng không xong! Người gã đầy các vết thương, đó là vì đau quá nên gã tự cào cấu vào người, thậm chí còn tự làm gãy xương.
Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn Tiết Thái Hổ rồi nói: “Sao không đi tìm bác sĩ khám cho? Vừa hay có thần y Mạt ở đây, ông có muốn nhờ người ta khám thử không?”
“Không không, xin cậu hãy cứu tôi!”, Tiết Thái Hổ bật khóc, gã không thể chịu được nữa rồi, cơn đau này thật sự quá mức dày vò gã.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Được, đi theo tôi”.
Ngô Bình đi trước, còn Tiết Thái Hổ được người khác đỡ đi theo sau.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, thần y Ngô này siêu thật đấy, đến ông vua ở Biên Thành cũng phải cầu xin anh.