Ngô Bình rất hào hứng, dù anh tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, nhưng vẫn muốn tiếp cận với nhiều môn võ thuật khác để làm dồi dào kiến thức của mình.
Chu Truyền Anh thấy Ngô Bình nổi hứng thì nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghiên cứu năm môn tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự, chờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ngô Bình sáng mắt lên, Chu Truyền Anh nói rất khéo, ý của anh ta là sẽ truyền thụ công pháp của Đại Thiền Tự cho anh: “Như vậy có được không?”
Advertisement
Chu Truyền Anh cười nói: “Cậu Ngô không biết chứ, 72 tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự đã lưu truyền rộng trong giang hồ rồi, dù cậu học hết thì cũng không sao cả”.
Ngô Bình mừng thầm: “Vậy thì tốt!”
Anh bảo Chu Truyền Anh đi vào một phòng khác rồi bắt đầu trị thương cho anh ta.
Quá trình trị thương thật ra rất đơn giản, anh dùng kim châm cứu để truyền chân khí vào kinh mạch của Chu Truyền Anh thôi.
Chân khí màu vàng có khả năng bồi bổ kinh mạch, xử lý ám thương, vì vậy chưa tới một tiếng sau, Chu Truyền Anh đã hồi phục được phần nào rồi.
Sau khi hồi phục được hai đường kinh mạch cho Chu Truyền Anh, Ngô Bình đã thấm mệt nên gọi mọi người đi ăn.
Ăn xong, anh nghỉ ngơi một lát rồi lại chữa trị tiếp.
Thấy Ngô Bình mướt mồ hôi, Chu Thanh Nghiên lấy khăn bông đứng cạnh lau cho anh.
Chu Truyền Anh bị thương ở bốn đường kinh mạch, đến chín giờ tối, cả bốn đường này đều đã được đả thông.
Sau đó, anh ta lập tức vận chuyển chân khí, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, tinh thần phấn chấn nên mừng rỡ nói: “Tôi khỏi rồi”.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy rồi vái Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ anh ta lên rồi cười nói: “Tôi ngang hàng với Thanh Nghiên nên không dám nhận đâu”.
Chu Truyền Anh cảm thán: “Trước đó, Thanh Nghiên bảo tôi đến đây, tôi còn không muốn, vì nghĩ y thuật của cậu không thể bằng y tăng Phổ Nhân được.
Bây giờ xem ra là tôi thiển cận rồi, y thuật của cậu thật sự rất cao siêu”.
Ngô Bình cười nói: “Quá khen!”
Anh nói tiếp: “Tôi đã đặt thêm một phòng nữa, một tháng tới, anh hãy tĩnh dưỡng cho khoẻ, sau đó sẽ khoẻ lại như bình thường”.
Chữa xong cho Chu Truyền Anh, Ngô Bình mệt nhoài nên lập tức sang một phòng khác nghỉ ngơi, nửa đêm, anh mới dậy tu luyện cách hít thở để nâng cao lực tinh thần.
Vừa mở mắt, anh đã thấy là chín giờ sáng ngày hôm sau rồi.
Ngô Bình mở cửa ra thì thấy mấy chú cháu Chu Thanh Nghiên đang trò chuyện trong phòng khách.
Chu Truyền Anh cười nói: “Chào cậu Ngô, tôi bảo người mang bữa sáng lên nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Mọi người chưa ăn à?”
Chu Thanh Nghiên: “Chờ anh đó”.
Chu Truyền Anh nói: “Cậu Ngô, ăn sáng xong, chúng ta tỉ