Ngô Bình im lặng, sau khi xoa bóp mới nói với Trần Lăng Sương: “Cô đứng dậy đi thử xem”.
Trần Lăng Sương gật đầu.
Được Ngô Bình đỡ, cô ấy chậm rãi đứng lên.
Hai chân vừa chạm đất, cảm giác hơi không chân thực, đứng được một lúc đã thích ứng ngay.
Cô ấy thử nhấc một bước, kinh ngạc thốt lên: “Tôi đi được rồi! Bác sĩ Ngô, tôi muốn tự đi”.
Advertisement
Ngô Bình thả tay ra, đứng ở đối diện và cách cô ấy mấy bước.
Anh cười nói: “Đi chậm thôi, có lẽ được rồi đấy”.
Trần Lăng Sương đi thêm một bước nữa, cảm giác chân thực này vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô ấy không kìm được nước mắt, có cảm tưởng như được hồi sinh vậy.
Đi thêm bước nữa, cô ấy bỗng thấy chân mềm nhũn, chúi ngã về phía trước.
Ngô Bình nhanh nhạy vươn tay ra đỡ, kết quả là Trần Lăng Sương ngã thẳng vào lòng anh.
Lần này là một vòng tay rộng mở.
Hai tay Trần Lăng Sương ôm chặt eo Ngô Bình.
Hơi thở đàn ông đầy mãnh liệt khiến cõi lòng Trần Lăng Sương xao động, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.
Đỡ lấy cô ấy, Ngô Bình cười nói: “Không sao, đi thêm vài bước nữa là quen thôi.
Ngày mai, tôi sẽ đem mấy gói thuốc cho cô, cô nhớ sắc ra uống”.
Gương mặt thanh tú của Trần Lăng Sương ửng đỏ.
Cô ấy gật nhẹ, đáp rằng: “Bác sĩ Ngô, trời tối rồi, anh ăn gì đó nhé”.
Ngô Bình cũng thấy đói lắm rồi, bèn gật đầu đồng ý.
Ba bữa mỗi ngày của Trần Lăng Sương đều do một nhà hàng gần đây phụ trách..
Cô ấy gọi điện, chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được mang đến.
Ông chủ nhà hàng ấy là một đầu bếp giỏi, nấu ăn rất ngon nên Trần Lăng Sương thích lắm.
Vì cô ấy trả rất nhiều tiền, nên dù là nửa đêm, ông chủ cũng sẽ dậy nấu nướng.
Ngô Bình ăn đơn giản một chút rồi tạm biệt, ra về.
Anh vừa đi khỏi, Trần Lăng Sương đã gọi cho Âu Lực.
Lúc này Âu Lực đang nằm vật trên xô pha chơi trò chơi.
Khoảng thời gian này anh ta sống chẳng theo quy tắc nào, trắng đen đảo lộn.
Thấy Trần Lăng Sương gọi đến, anh ta bắt máy ngay: “Lăng Sương, hiếm khi thấy cậu gọi cho mình đấy”.
Trần Lăng Sương nhẹ nhàng nói: “Âu Lực à, mình xuống đất đi lại được rồi”.
Âu Lực ngẩn ra, sau đó ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Cậu khoẻ rồi ư? Dùng phương pháp trị liệu nào mới à?”
“Không phải”, Trần Lăng Sương đáp, “Là bác sĩ Ngô trị khỏi cho mình đấy, ít ngày nữa là mình có thể giống như lúc trước rồi”.
Âu Lực cả mừng: “Lăng Sương à, cậu gọi cho mình có phải vì anh ta cũng chữa được chấn thương cho mình không?”
Trần Lăng Sương đáp: “Dĩ nhiên”.
“Tốt quá rồi!”, Âu Lực cười to, “Cậu mau