Lâm Mỹ Kiều gật đầu rồi nói cho Ngô Bình biết.
Ngô Bình lấy tiền phép Ngũ Đế ra rồi lắc trong lòng bàn tay, sau đó tung lên mặt bàn, cùng lúc đó anh lại đọc thần chú, một hình ảnh hiện lên trên không, vụt sáng rồi biến mất.
Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên căng thẳng nhìn Ngô Bình, muốn biết kết quả thế nào.
Advertisement
Ngô Bình cất tiền phép đi rồi ngạc nhiên nói: “Quẻ cho hay ông ấy đang ở nước ngoài”.
“Cái gì? Ở nước ngoài ư? Thế có bói ra được là nước nào không?”, Lâm Mỹ Kiều đứng bật dậy hỏi.
Ngô Bình: “Quẻ nói ông ấy đang ở phía Nam, chắc là nước nào đó ở Nam Dương”.
“Nam Dương?”, Lâm Mỹ Kiều lẩm bẩm: “Tại sao ông ấy lại đến đó? Tại sao không nói với tôi tiếng nào?”
Lâm Băng Tiên ôm lấy mẹ mình rồi khẽ nói: “Mẹ, ít ra thì chúng ta vẫn biết là bố còn sống, sau này chắc chắn nhà mình sẽ được đoàn tụ thôi”.
Lâm Mỹ Kiều lau nước mắt rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, nhất định gia đình mình sẽ được đoàn tụ”.
Bầu không khí trùng xuống, Ngô Bình vội nói lảng sang chuyện khác, chúc mừng Lâm Băng Tiên đã được tham gia chương trình.
Khi họ ăn cơm xong thì cũng đã bảy giờ tối, Ngô Bình bảo Cương Tử đưa mình đến khách sạn để gặp Đường Tử Di.
Đường Tử Di và Đường Minh Huy cùng hơn chục người đang giao dịch với một nhóm người trong phòng hội nghị sang trọng của khách sạn Kim Ưng.
Sau khi Ngô Bình đến thì thấy có hơn chục món đồ cổ được xếp trên một chiếc bàn dài, Đường Minh Huy đang kiểm tra từng món một.
Anh nhỏ giọng nói: “Nhiều đồ thế!”
Đường Tử Di kéo anh sang một bên rồi nói: “Bạn em giới thiệu cho đấy, đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi”.
Ngô Bình: “Xem ra là đơn hàng lớn rồi, để tôi xem nào”.
Anh đi tới gần chiếc bàn dài rồi ngắm một bình sứ Thanh Hoa, anh phát hiện có hơi thở của hai thời đại trên chiếc bình này, một của thời Nguyên, một của thời cận đại.
Anh động tinh thần rồi quan sát kỹ thì thấy đáy của chiếc bình này là đời Nguyên, còn phần thân là của cận đại.
Người làm giả đã dùng một hỗn hợp kéo dính đặc biệt để gắn chúng lại với nhau.
Anh nhìn sang món đồ thứ hai là một bức tranh cổ, đường vẽ là Đường Bá Hổ.
Nhưng anh lại thấy hình như đây là tác phẩm của người triều Thanh, vì nó toả ra hơi thở của triều đại này.
Anh không xem nữa mà đi tới cạnh Đường Tử Di, sau đó nhỏ giọng nói: “Hôm nay đừng giao dịch vội, chuyển sang hôm khác đi”.
Đường Tử Di thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu rồi nói với những người khác: “Ông chủ Phạm, đồ của ông vừa quý vừa đắt, tôi rất thích, nhưng để tôi về chuẩn bị tiền đã, khi nào gom đủ, chúng ta sẽ thực hiện giao dịch sau”.
Người đàn ông trung niên mặt đen vội nói: “Cô Đường, có thể đặt cọc trước không?”
Ngô Bình nói: “Thưa các vị, nhà chúng tôi đang có việc gấp nên phải đi ngay bây giờ, hôm khác chúng ta sẽ giao dịch tiếp”.
Đường Minh Huy cũng là người thông minh nên lập tức nói khéo để chuồn luôn.