Họ vừa đi một lúc thì có một người đàn ông hỏi ông chủ mặt đen: “Đại ca, hay họ phát hiện ra rồi?”
Người đàn ông trung niên mặt đen cau mày nói: “Không biết được, cứ bình tĩnh, chờ xem thế nào”.
Phía Đường Tử Di, vừa rời khỏi khách sạn, cô ấy đã hỏi: “Anh Ngô, có vấn đề ạ?”
Advertisement
“Vấn đề lớn là đằng khác, toàn đồ giả đấy”.
Đường Tử Di há hốc miệng: “Đồ giả ý ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Gần như không có điểm sơ hở nào luôn, nếu hôm nay tôi không đến thì mọi người lỗ nặng rồi”.
Đường Tử Di tức giận nói: “Bọn này to gan thật!”
Ngô Bình: “Thôi bỏ đi, chưa mua bán gì là tốt rồi”.
Hàn huyên vài câu rồi anh tạm biệt bố con Đường Tử Di.
Sau khi về nhà, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp ba.
Trước đó, anh đã đả thông kinh mạch cấp ba ở đầu, giờ sẽ đến cơ thể.
Kinh mạch ở cơ thể không lằng nhằng như ở não bộ, hơn nữa cũng không cần quá cẩn thận nên tốc độ đả thông rất nhanh.
Hơn ba tiếng là Ngô Bình đả thông xong hết rồi.
Một khi đả thông kinh mạch cấp ba thì anh có thể nắm chắc lục phủ ngũ tạng của mình, ví dụ như nhịp tim, huyết áp, hoóc môn… và cả các dây thần kinh nữa.
Cảm giác này rất kỳ diệu, anh chìm đắm trong đó và hiểu rõ về cơ thể người hơn.
Điều này có ý nghĩa lớn trong việc nâng cao y thuật của anh.
Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, Ngô Bình quyết định đả thông kinh mạch cho tứ chi, chỉ khi đả thông hết kinh mạch cấp ba trên toàn cơ thể thì võ giả mới có thể phát huy tối đa uy lực của mình.
Nhưng đây là một việc rất khó, rất nhiều tông sư cảnh giới Thần phải mất cả đời mà cũng chỉ đả thông được một phần cơ thể như cánh tay hay chân.
Người có thể đả thông kinh mạch cấp ba nhanh được như Ngô Bình cực kỳ hiếm, vì họ không có khả năng nhìn xuyên thấu nên phải tự mày mò để đả thông.
Trời dần sáng, Ngô Bình thấy toàn thân nhẹ nhõm như có thể cưỡi mây đạp gió, chưa bao giờ anh hiểu cơ thể và tiềm lực của mình như hôm nay.
Anh đi ra sân đi triển vài lượt Ngũ Long Thánh Quyền, thì thấy các chiêu thức mình thi triển lúc này đã hoàn toàn khác trước.
Luyện quyền xong, anh về phòng thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, là Đinh Thượng Hiền gọi tới.
Anh gọi lại thì Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xong nhâm sâm nghìn năm và các dược liệu như cậu yêu cầu rồi, khi nào cậu rảnh?”
Ngô Bình đáp: “Chín giờ sáng, chúng ta gặp ở chỗ cũ nhé”.
“Được, tôi chờ cậu”, Đinh Thượng Hiền vội nói.
Sau đó, Ngô Bình đi tới vịnh Bạch Long trước.
Căn biệt thự của anh đang được đào móng rồi, tiến trình rất thuận lợi.
Anh ở lại đó hơn một tiếng cho Tiểu Thần hít no linh khí rồi mới đi gặp Đinh Thượng Hiền.
Anh vẫn đến khách sạn lần trước, anh vừa tới đã được một người dẫn vào phòng, Đinh Thượng Hiền đã chờ sẵn bên trong.
“Cậu Ngô, cậu đến rồi”, Đinh Thượng Hiền đứng dậy chào hỏi.
Ngô Bình: “Nếu ông chuẩn bị xong rồi thì tôi sẽ