Trí nhớ thị giác của Ngô Bình cực tốt.
Anh chỉ cần nhìn hai lần đã thuộc, sau đó phối hợp với tâm pháp khẩu quyết để lĩnh hội mười hai động tác này.
Anh nội quan cơ thể, phát hiện khi anh luyện động tác đầu tiên thì độ khó đã khá cao rồi.
Nếu không nhờ anh có tu luyện Ngũ Long Thánh Quyền thì chuyện này thật sự không dễ chút nào.
Lúc anh thi triển động tác, chân khí trong kinh mạch sẽ xộc thẳng vào một số bộ phận trong cơ thể, đánh thẳng vào kinh mạch cấp bốn trong đó.
Anh thầm kinh ngạc, xem ra đoàn thể thuật này không đơn giản, hiệu quả rất rõ rệt!
Advertisement
Anh học xong mười hai động tác cũng chỉ mất một giờ.
Dương Mộ Bạch rất bất ngờ.
Ngày xưa ông học mất đến mấy ngày, Ngô Bình học nhanh hơn ông gấp mấy mươi lần.
Nhìn đồng hồ, ông nói: “Chúng ta đến chùa Khô Mộc thôi, sư đệ”.
Ngô Bình gật đầu.
Anh đích thân lái xe, đưa cả hai đến chùa Khô Mộc.
Chùa Khô Mộc là một ngôi chùa cổ ở huyện Minh Dương, đã đóng cửa vài năm trước, đang được tu bổ, nên không ai đến đây cả.
Lúc này, tại chùa Khô Mộc, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên một chiếc ghế ở đại điện trong chùa.
Sau lưng người này là một bức tượng.
Một người khác đứng ở đối diện, nom khá trẻ, chỉ chừng ba mươi mấy tuổi, cung kính nói với người trung niên kia: “Tả hộ pháp, người đến hôm nay là một cao thủ cảnh giới Thần.
Tôi lo rằng năng lực của mình không đủ để đánh thắng đối phương nên mới phiền đến tả hộ pháp”.
Người trung niên nhẹ giọng đáp: “‘Đường chủ Nghiêm làm vậy rất đúng.
Khi chưa hiểu rõ kẻ địch thì phải chuẩn bị thật đầy đủ”.
Đường chủ Nghiêm nhìn đồng hồ: “Đối phương sắp đến rồi”.
Không lâu sau đó, ngoài chùa vang lên tiếng ô tô.
Cổng chùa được đẩy ra, có hai người bước vào.
Đường chủ Nghiêm cười khẩy, bước ra khỏi đại điện, nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình đáp: “Chính là tôi! Còn anh là người gọi điện bảo tôi đến đây chờ chết?”
Đường chủ Nghiêm nói bằng giọng uy nghiêm: “Lá gan cũng lớn lắm! Còn đưa một người đến chết cùng”.
Dương Mộ Bạch lặng yên đứng đó, không nói gì.
Người trước mặt chỉ là cao thủ cảnh giới Thần, không đáng để ông ra tay, sư đệ của ông giải quyết là đủ rồi.
“Anh đề cao bản thân quá rồi”, Ngô Bình tiến đến ba bước, “Dám ra tay với người nhà của tôi, anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ!”
Đường chủ Nghiêm cười khà khà: “Yên tâm.
Sau khi cậu chết, mẹ và em gái cậu sẽ đi theo cậu nhanh thôi, ha ha…”
“Bùm!”
Mặt đất rung chuyển.
Đường chủ Nghiêm còn chưa cười xong thì một cước đã xuất hiện ngay trước mặt như tia chớp.
Gã thất kinh, bèn lùi về sau bằng tốc độ cực nhanh, chật vật tránh được cú đá trí mạng.
Sau đó nắm đấm của Ngô Bình cũng vung đến.
Lúc này anh đang thi triển Ngũ Long Thánh Quyền, mỗi quyền mỗi thức đều uy lực vô cùng.
“Ầm ầm ầm!”
Quyền cước của Ngô Bình không ngừng bắn phá như làn đạn.
Đường chủ Nghiêm chỉ có thể ngăn chặn, không đủ sức để phản đòn.
Qua ba chiêu, cánh tay gã vừa đau vừa nhức, đã sắp không chống cự được nữa, trong lòng kinh sợ.
Đột nhiên, Ngô Bình lùi nhanh lại, nhìn vị đường chủ Nghiêm kia như nhìn kẻ chết.