Bất chợt, anh cựa mình, sau đó ngồi bật dậy.
Hạng Tư Thành giơ tay sờ người mình, không đau, cũng không có vết thương.
Nét nghi hoặc hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Anh nhớ mình bị nổ bay đi, phần lưng bị thương, Mạnh Tử Ngâm đã đưa anh đi, nhưng hiện tại trên người anh không có lấy một vết thương nào cả.
Advertisement
Còn nữa, Mạnh Tử Ngâm đâu rồi? Cô ta đến vào lúc anh sắp ngất xỉu, hiện giờ anh bình yên vô sự nằm ở đây, chắc cô ta cũng không sao đâu nhỉ?
Còn chưa kịp hiểu ra chuyện này là sao, một bóng người đã vội vã bước vào.
Anh cũng không rảnh để ý tới những chuyện khác, lập tức lên tiếng hỏi ngay: “Tù Ngưu, Mạnh Tử Ngâm đâu rồi, cô ấy có sao không?”
Người vừa bước vào không phải ai xa lạ, mà chính là Tù Ngưu – một trong mười hai Huyết Y Vệ của anh!
Tù Ngưu đi tới trước mặt anh, giơ tay chào rồi nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Thiếu soái, anh đang nói gì vậy? Mạnh Tử Ngâm nào cơ?”
Hạng Tư Thành sững sờ.
Lúc này anh mới phát hiện ra điều bất thường, sao Tù Ngưu lại ở đây? Rõ ràng anh đã điều mười hai Huyết Y Vệ về vùng biên giới phía Bắc rồi mà…
Anh còn đang suy nghĩ thì Tù Ngưu cất tiếng nói: “Thiếu soái, đây là bức ảnh mà một lính xuất ngũ vô tình chụp được rồi truyền đến tay tôi.
Tôi cảm thấy nên để anh xem qua nó!”
Nghe thấy câu ấy, Hạng Tư Thành chấn động!
Câu nói này thật sự rất quen thuộc!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Anh vội vàng giật lấy bức ảnh trong tay Tù Ngưu.
Trên bức ảnh, một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang nhút nhát ngồi xổm trên mặt đất, mặc một bộ quần áo tuy cũ nhưng sạch sẽ.
Đôi mắt cô bé ấy trong veo như thủy tinh, mang theo ba phần sinh động, bảy phần đáng yêu.
Nhìn thấy bức ảnh, Hạng Tư Thành như bị sét đánh trúng.
Ngoài Vân Yên Nhi – con gái ruột của anh, thì còn ai có thể giống anh được như thế cơ chứ!
Anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tù Ngưu: “Nơi này là nơi nào?”
Tù Ngưu hơi sửng sốt, nhưng bản năng nghe lệnh vô điều kiện vẫn thôi thúc anh ta trả lời: “Thiếu soái, nơi này là vùng biên giới phía Bắc, chúng ta mới thắng một trận xong!”
Dứt lời, anh ta lại ngập ngừng nói một câu: “Anh có ổn không?”
Tù Ngưu không khỏi lo lắng, bọn họ vừa đánh xong một trận chiến, thiếu soái mệt mỏi đi nghỉ ngơi, sao tỉnh dậy lại không biết đây là nơi nào thế này?
Hạng Tư Thành không có tâm trạng đâu mà trả lời câu hỏi của Tù Ngưu, cũng chẳng rảnh mà quan tâm xem anh ta đang nghĩ gì, bởi vì lúc này đầu óc anh thật sự rất rối bời.
Anh nhớ mình đã trải cảnh tượng này rồi!
Khi anh vừa đánh một trận chiến xong, Tù Ngưu mang ảnh của Vân Yên Nhi tới, sau đó anh đã lập tức khởi hành tới thành phố Thiên Hải.
Trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ hoang đường, nhưng chính anh cũng cảm thấy khó có thể tin tưởng được.
Để xác nhận lại, anh hỏi Tù Ngưu: “Cậu có biết cô bé trong ảnh là ai không?”
Tù Ngưu chần chừ: “Tôi chưa kịp điều tra, bởi vì cô bé giống thiếu soái quá nên tôi lập tức mang tới cho anh xem!”
Nghe vậy, Hạng Tư Thành chìm vào dòng suy tư.
Dường như tất cả, đang lặp lại một lần nữa.
Những gì anh đã trải qua… chỉ là một giấc mơ sao?
Một giấc mơ hoàn mỹ đến mức anh cứ ngỡ như mình thật sự đã sống một đời!
Không đúng, cũng không hẳn là hoàn mỹ!
Trong giấc mơ ấy vẫn có những khúc đứt đoạn không trọn vẹn.
Ví dụ như chuyện Vân Tịnh Nhã đột nhiên biến thành tiểu thư nhà họ Diệp, hoặc là chuyện Vân Yên Nhi hoàn toàn biến mất ở giai đoạn sau.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, Vân Tịnh Nhã không phải là trẻ mồ côi thật, mà chỉ bị bỏ lại trước cửa cô nhi viện, không ai biết thân thế bối cảnh của cô ra sao, có khả năng cao là cô đã tìm lại được gia đình của mình, cũng chính là nhà họ Diệp.
Chỉ có điều, nhà họ Diệp không thích người trong quân đội.
Tổ tiên của gia tộc này là quan văn, gặp thời buổi loạn lạc, quan võ nắm quyền hành, bị quan võ chèn ép, suýt thì cửa nát nhà tan.
Cho đến tận ngày nay, trong gia tộc bọn họ cũng không có ai kết hôn với người trong quân đội, đó dường như đã trở thành một truyền thống.
Vân Tịnh Nhã khao khát được đoàn tụ với gia đình, nhưng bây giờ chồng cô lại là thiếu soái, hơn nữa còn có một đứa con gái, trước khi biết nhà họ Diệp có đồng ý cuộc hôn nhân của bọn họ không, cô không định để bọn họ biết những chuyện ấy.
Hạng Tư Thành không muốn thấy cô đắn đo ưu sầu, anh đã quyết định gửi nuôi Vân Yên Nhi, điều mười hai Huyết Y Vệ về vùng biên giới phía Bắc.
Sau đó, vì kiếm Can Tương Mạc Tà, anh phải đóng giả làm vệ sĩ, đi theo bảo vệ cô, tránh việc cô gặp nguy hiểm.
Thật sự chỉ là mơ sao?
Thế giới này ẩn chứa bao điều huyền bí mà con người chưa tìm ra lời giải đáp, và có lẽ anh cũng là một trong những trường hợp đó.
Ngay từ khi gặp sư phụ và được ông ấy truyền dạy võ công kỳ diệu, anh đã thấu hiểu điều đó rồi.
Khoa học là những nghiên cứu có bằng chứng cụ thể chính xác, còn tâm linh, lại là một lĩnh vực hoàn toàn tương phản.
Nhắc đến sự phụ lại thấy buồn cười, ông ấy theo phật giáo, lúc nhỏ anh sống với ông ấy một thời gian, ông ấy cũng bắt anh cạo đầu y như những hòa thượng trên núi.