Ngô Bình: “Em lo lắng sư phụ hắn sẽ tới tìm anh báo thù sao?”
Lãnh Như Yên gật đầu: “Cho nên em hơi do dự không biết có nên nhờ anh giúp không.
Em biết chỉ cần em mở lời là anh chắc chắn sẽ giúp.
Thế nhưng em cũng không muốn đẩy anh vào tình thế nguy hiểm, cho nên mới tìm anh Ba để thương lượng.
Anh Ba lại nói em không cần lo lắng, nói cái gì mà Thiên Độc Thủ này không là gì”.
Lãnh Như Yên rõ ràng chưa biết việc Ngô Bình đã bái Đông Phật làm sư phụ.
Nếu cô ấy biết thì chắc chắn đã không lo lắng như vậy.
Advertisement
Ngô Bình: “Không cần quá lo lắng, đợi anh Ba về rồi anh sẽ đi cùng em một chuyến”.
Lãnh Như Yên gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Ngô Bình cũng hiểu thêm về nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh chủ yếu kinh doanh nhôm và nhà máy nhiệt điện, quy mô rất lớn.
Mỗi năm doanh thu lên tới hàng chục tỷ tệ, trong đó lãi phải lên tới hàng tỷ tệ.
Ở đất Giang Nam, nhà họ Lãnh cũng được coi là danh gia vọng tộc.
Có điều, sản nghiệp nhà họ Lãnh chủ yếu đều do Lãnh Như Yên và chú ruột quản lý.
Lãnh Kình Phong chỉ say mê học võ, không màng đến việc kinh doanh của gia đình.
Lãnh Như Yên còn có một em trai đang du học ở nước ngoài.
Hai người họ nói chuyện một lúc thì Từ Quý Phi cũng trở về, trên người vẫn còn sát khí.
Ông ấy cười nói: “Bang Long Xà cuốn gói cút khỏi Vân Kinh rồi”.
Ngô Bình nghe xong cũng không hỏi thêm, nhưng anh biết chắc chắn một trận huyết chiến đã xảy ra, hơn nữa người của Trác Khang chắc chắn cũng tham gia.
Ngô Bình: “Anh Ba, nếu tổng hội của bang Long Xà báo thù thì anh cứ báo em một tiếng”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Chân long thì sợ gì đàn rắn nước kia chứ.
Vân Kinh này là địa bàn của bọn anh, bọn chúng đương nhiên không dám khinh suất”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được.
Anh Ba, giờ em có việc gấp, hôm khác sẽ tới tìm anh uống rượu”.
Sau khi từ biệt Từ Quý Phi, anh theo Lãnh Như Yên đến nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh ở Giang Thành – một thành phố nằm ở phía Đông Vân Kinh.
Giang Thành kinh tế phát triển, là thành phố lớn thứ hai của toàn tỉnh Giang Nam.
Nơi đây nổi tiếng với nền nông nghiệp vô cùng phát triển.
Biệt thự nhà họ Lãnh ở bên trên một ngọn núi, bên dưới là một dòng sông.
Trên núi chỉ có mười mấy hộ dân sinh sống, vô cùng thanh tĩnh.
Xe ô tô đi vào trong khuôn viên biệt thự, một người đàn ông trông như quản gia vội vã chạy tới, nói: “Cô chủ, ông chủ không xong rồi”.
Lãnh Như Yên kinh ngạc, vội vã chạy vào trong nhà.
Trong phòng ngủ có vài người đang đứng, một người đàn ông mặt vừa xanh vừa tím bầm lại nằm trên giường.
Môi của ông đã chuyển thành màu tím, miệng hơi há ra, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng lại không có sức để kêu đau.
Ngô Bình thấy tình hình nguy cấp, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả mọi người ra ngoài đi!”
Một người đàn ông trung niên cau mày hỏi: “Như Yên, cậu ta là ai vậy?”
Lãnh Như Yên vội đáp: “Chú à, đây là Ngô thần y.
Chúng ta ra ngoài thôi”.
Tất cả mọi người ra khỏi phòng ngủ, chỉ có Lãnh Như Yên quay lại, lo lắng hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, bố em sao rồi?”
Ngô Bình đáp: “Tình hình nguy cấp nhưng vẫn cứu được”.